Tuesday, July 24, 2007

Hoà giải hòa hợp của Võ văn kiệt, cựu thủ tướng Việt Gian Cộng Sản

Hoà giải hòa hợp của Võ văn kiệt, cựu thủ tướng Việt Gian Cộng Sản

Dương Thanh Phong


Thưa ông Kiệt,


Trước khi nói chuyện với ông, tôi cũng tự giới thiệu: Tôi và ông có lẽ tuổi tác cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, có lẽ năm 1945 mùa thu cùng nhau đi theo đoàn biểu tình đi lấy quận huyện, người ta gọi là cướp chính quyền, bắt đầu thì như vậy nhưng tao ngộ có khác nhau, tôi sinh ở Bắc Việt nên được nếm mùi đấu tố ruộng đất, người thân bị tù tội chết chóc thảm thương, của cải tài sản bị cướp đoạt một cách vô pháp vô quân, phi nhân, phi lý, phải bỏ nơi chôn nhau cắt rốn mà chạy lấy người vào miền Nam dung thân, lập nghiệp. tưởng đã yên thân, nhưng những người cộng sản vẫn không để cho chúng tôi và những người miền Nam yên thân, các ông đem quân đánh và cưỡng chiếm cho kỳ được Miền Nam ngày 30-4-75:


Miền Nam bờ cõi an bình
Bắc quân xâm lấn nên thành nồi da



Trích “Chiêu Hồn Tử Sĩ” trong “Tình Người Hoả Ngục”của Dương thanh Phong
Bất chấp máu đồng loại của cả hai miền:


“xương chồng chất núi máu vung khắp đồng”
Tang thương rúng động non sông
Cỏ cây mất cả hương nồng thắm tươi
Nông dân nhà cháy lìa đời
Vợ con nhớn nhắc mỗi nơi mỗi đoàn



Trích trang 182 trong “Chuyện Tình Pham Lãi Tây Thi”của Dương thanh Phong.

Rồi nhà tù mở rộng, còn dùng ngôn từ hao mỹ Trường Học Tập Cải Tạo, để mà lừa bịp dư luận quốc nội và quốc ngoại, tuyên bố mười ngày học tập thành 10 năm, 15 năm ở tù ; một tháng thành 15 năm, 20 năm là chuyện thường : ngày là hành xác đêm là đấu tranh, đói thì kiếm ếch nhái mà ăn nhưng bắt đuợc thì bị sỉ vả cực kỳ thậm tệ, rách thì kiếm mấy bao cát đào ở dưới đất mà làm quần áo mà mặc, luôn mồm phải ca tụng Bác Đảng khoan hồng, tha chết, như cha mẹ tái sinh. Nuôi thì vợ con thăm nuôi nhưng các ông luôn luôn bắt chúng tôi phải nói “Đảng và nhà nước tạo điều kiện nuôi các anh ăn học” Thật quá ư tử tế, tình ruột thịt, nghĩa đồng bào có khác! Các ông còn tàn nhẫn hơn cả bọn Khơ Me đỏ, khiến chúng tôi sống không được chết không xong, vất vưởng như những ma đói .


Sở dĩ tôi phải dài dòng văn tự như thế vì tôi quan niệm là việc gì cũng phải có đầu có đuôi hay nói cách khác có NHÂN mới có QUẢ, người đời thường nói “ gieo gió thì gặp bão”, chứ không dễ dàng như ông Kiệt nói: “Anh em khúc ruột xa ngàn dậm, máu cùng máu đỏ, da cùng da vàng, cùng một ông tổ, có gì thì đóng cửa bảo nhau, chúng ta đánh nhau cũng chỉ vì mấy thằng hàng xóm lưu mạnh súi dại, những thằng háng xóm mắc dịch đó anh cũng đã khuất phục được chúng rồi, kể cả tên xen đầm quốc tế đầu xỏ cũng bị ta khống chế rồi, bây giờ chỉ còn anh em mình thôi, chú chỉ cần gật đầu một cái là xong, anh bảo đảm nếu chú mày về hợp tác với anh, chúng mình cùng đánh thiên hạ thì anh em mình sẽ giầu sang phú quý nhất Á châu mà còn tiến đến văn minh hơn cả Mỹ chứ lị, nào chúng ta ôm nhau hôn thắm thiết đi, hòa cả làng nhé”


Lời nói đầy tình nghĩa này, khúc nhạc thật thiết tha, thật ai oán ra rả trong ba đêm liền do đài BBC truyền đi làm những thằng gìa chưa chịu chết như chúng tôi không ngủ được không phải vì xúc động quá mà lịm đi ngược lại còn phá lên mà cười như điên như dại, khiến các con, các cháu tỉnh giấc, ngạc nhiên, cằn nhằn: “ Ba làm sao vậy.. đang đêm, chúng con tưởng ba có chuyện !? Tôi đành cười cầu tài để xin lỗi chúng, thủng thẳng giải thích: “Chả vì ba nghe ông Kiệt, cưụ thủ tướng của Việt Nam cộng sản đang nói trên đài BBC? Thôi ba ơi đi ngủ cho khoẻ để mai chúng con còn đi cầy, các cháu đi học, chuyện Việt nam bị cộng sản bịt miệng, nếu họ muốn nói thì phải chính họ đứng dạy đập gẫy mấy cánh tay kia đi mà nói, nếu không thì muôn đời nô lệ, chúng ta dù có thông cảm thương xót nhưng cũng không thế làm thay họ được!” Ba đồng ý với con điểm đó nhưng ba cười là vì trước đây từ năm 1945… trở đi Hồ chí Minh không ngày nào mà không tấu khúc hoà hợp hòa giải này khiến hàng bao nhiêu triệu người Việt phải tan xương nát thịt


“Xương trắng chất đồi cao cao mãi
Máu đào khơi rộng biển mênh mông

Thơ Dương thanh Phong


Bây giờ Võ văn Kiệt lại bắt chước sử dụng miếng võ của họ Hồ nhưng rất ấu trĩ, sơ đẳng, không nội lực, rơì rạc, gượng gạo nhưng vẫn còn trịch thượng, kẻ cả, mục hạ vô nhân, vẫn còn cố gắng lừa dối bịp bợm, vẫn còn muốn một tay che cả mặt trời, đấy là cái “ưu việt cố hữu” của cộng sản, dù rằng kiến thức ấy đã lỗi thời, cái tuổi ấy đã xếp vào loại bộ xương cách trí, mục nát, con người ấy đã bị đá ra khỏi vòng chiến mà còn cố dùng sức tàn khuyển mã tung đòn hỏa mù, trước khi về với gìa Hồ, Mác-Lê?” Vậy thì xin ông lắng nghe tôi nói về nhân và quả của nó đây:


Giai đọan Hòa Hợp Hòa Giả Lần Thứ Nhất

1-Hồ chí Minh tức Nguyễn tất Thành tức Nguyễn ái Quốc báo mật thám bắt cụ Phan bội Châu
Ngay từ khi quân Pháp chiếm nước ta, dân ta đã nổi dạy, chống Pháp dành độc lập: phòng trào văn thân: Hoàng Hoa Thám, Vua bãi Sậy; phong trào đông du: Đông kinh Nghĩa thục, Phan Bội Châu, Phan chu Trinh.. phong trào dân chủ: Nguyễn Thái Học v. v.


Nguyễn tất Thành ( tức Nguyễn Ái Quốc, Hồ chí Minh) học hành dốt nát, lang thang đói rách ở Paris, Pháp quốc, được các cụ Phan chu Trinh, Phan Bội Châu nuôi dưỡng, nhưng phản bội đồng hương, hoạt động cho đệ Tam Quốc Tế, có chân trong đảng Cộng Sản Pháp, và Việt Nam cách Mệnh Đồng Chí Hội với tên là Nguyễn Ái Quốc, báo cho mật thám Pháp bắt cụ Phan Bội Châu lấy một số tiền lớn, ăn tiêu phè phỡn, làm quà ra mắt Lénin, (đây là Hoà Hợp với anh em con rồng cháu tiên, chí thân chí thiết, rồi bất ngờ đâm lén anh em).


Mùa thu năm 1945, vì có kẽ hở chính trị ở Việt Nam, Pháp bị Nhật hất cẳng ở Đông Dương, nhưng sau Nhật thua trận phải đầu hàng đồng minh Mỹ, Anh, Pháp, chính phủ Trần trọng Kim còn non trẻ chưa đủ thực quyền, lợi dụng danh nghĩa đoàn kết quốc gia, Hồ chí Minh tức là Nguyễn Ái Quốc lập ra Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội.


Lợi dụng lòng yêu nước cao độ, khát vọng độc lập tự do của dân Việt, Hồ chí Minh, cộng sản trá hình cùng với các đảng phái quốc gia thành lập Uy Ban Cưú Quốc phát động toàn dân nổi dạy cướp chính quyền, rồi thành lập chính Phủ Liên Hiệp: Chủ tịch Hồ chí Minh (đệ tam quốc tế), phó chủ tịch: Nguyễn Hải Thần (Việt Nam Quốc Dân Đảng), Vũ Hồng Khanh (VNQDĐ), bộ trưởng ngoại giao: Nguyễn Tường Tam (QDĐ)


Và nhân sĩ hưũ danh khác: Nguyễn vĩnh Thụy (tên của vua Bảo Đại sau khi ngài thoài vị)


2-Đây là lần Hòa Hợp chính thức đầu tiên, giấy trắng mực đen, có quốc tế quan sát có toàn dân Việt trong và ngoài nước đều biết và hoan hô
Chỉ mấy ngày sau đó, trong dân gian truyền tụng một bài vè mà các cháu thiếu nhi như chúng tôi phải thuộc phải hát trước đám đông…


Nước ta có lũ việt gian
Ấy là bọn những Tường Tam, Hải Thần.
Hồng Khanh, Vĩnh Thụy dự phần
Giết đi, đừng có tần ngần tiếc thương


Khi thế sôi sục mừng vui của ngày độc lập dân tộc chưa tàn thì họ Hồ và đảng CS đã bất thình lình tấn công vào trường võ bị Trần quốc Tuấn của Quốc Dân Đảng ở Thái Nguyên, và những căn cứ của QDĐ ở Tuyên quang


Đồng thời họ Hồ tung ra một đòn sấm sét, dùng những dân chúng địa phương vô tri, khờ khạo bị lợi dụng nhưng yêu nước thành thật mà bất ngờ tấn công chớp nhoáng vào những căn cứ địa của đảng phái quốc gia yêu nước. Vì cán bộ của họ Hồ chỉ có vài tên cầm đầu ở tỉnh và ở phủ huyện nhưng ở châu (tức như quận của miền núi) hay ở làng, xã địa phương thì bọn cộng sản chưa có đủ để cầm trịch, nhưng chúng đã sua dân chúng hiếu kỳ đi xem ào ạt tấn công vào căn cứ địa của các đảng phái quốc gia như trường hợp chúng tấn công vào căn cứ địa của Đại Việt Di Dân (đảng trưởng là Lý Đông A tiên sinh) ở đồi Nga My, làng Xích Thổ, thuộc châu Chi Nê, tỉnh Hà Nam vì làng tôi chỉ cách làng Xích Thổ khoảng 4, 5 cây số nhưng lại thuộc huyện Gia Viễn, Tỉnh Ninh Bình. Hồi đó khoảng vào cuối năm 1945, tôi 14 tuổi, hiếu kỳ cũng đi theo đám đông, nhưng đến nay vẫn còn nhớ lời anh tôi kể lại: Họ ( chỉ cán bộ ĐVDD) rất anh hùng, chống cự rất kịch liệt, sau khi một nữ chiến sĩ của họ đã bắn hạ được tên cầm đầu cuộc hành quân, vì cô thế phải rút lui nhưng vì dân chúng quá đông, họ không giám lạm sát nên phải ném tiền ra cho dân chúng tranh nhau nhặt, nhưng khi vượt qua sông “Xích Thổ” qua được bên bờ bên kia thuộc xã Mai Phương, địa phận huyện Gia Viễn, bị phục kích và bị bắt đem về huyện Gia Viễn thẩm vấn, nhưng bọn họ khoảng sáu bẩy người đều nói là: Chúng mày bọn cộng sản quá hèn, ngu dốt, chúng mày không xứng đáng nói chuyện với chúng tao, hãy gọi tên lừa bịp, phản bội là tên Nguyễn ái Quốc tức tên Hồ Chí Minh đến đây để trả lời chúng tao về hòa hợp, liên hiệp, đoàn kết quốc gia rồi sai đàn em cắn trộm, đâm lén như thế này à? lịch sử sẽ lên án chúng mày, toàn dân sẽ nguyền rủa chúng mày, những tên khốn nạn đê hèn, cộng sản trá hình, đem đất nước này dâng cho Nga Tàu!


(Chúng tôi sẽ kẻ lại tỷ mỉ hơn trong cuốn hồi ký “Một Kiếp Người” sẽ ra mắt một ngày gần đây)


-Đường Quan Thánh Hà Nội là mồ chôn những người quốc gia do bọn cộng sản đâm lén.
-Vùng Bùi Chu, Phát Diệm là nơi mà cộng sản đâm lén giáo dân nhiều nhất, đến nỗi cha Lê Hữu Từ phải tự lập khu giáo dân tự trị.
-Tổ chức cuộc bầu cử quốc hội đầu tiên năm 1946 với hiến pháp đấy đủ tất cả quyền công dân: Tự do: đi lại, cư trú, ngôn luận , hội họp, tôn giáo, lấy quốc hiệu là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, người dân có đủ cả các quyền hiến định để có đủ: độc lập, tự do, hạnh phúc. Hồ chí Minh tuyên bố độc lập vào ngày 2/9/1945 tại vườn hoa Ba Đình. hắn nói: “ Việt Nam là một nước tư sản dân quyền” nhưng chỉ là những danh từ hoa mỹ bịp bợm lừa đảo dân trong nước và để làm kiểng trưng bầy cho ngoại quốc xem chứ người dân Việt bắt đầu làm nô lệ cho đảng cộng sản ngay từ tháng tám năm 1945 cho đến ngày nay, mặc sức chúng muốn chém, giết, mổ xẻ tùy ý, hôm qua là tư sản yêu nước được bác Hồ khen thưởng, hôm nay là địa chủ khốn kiếp bóc lột đê hèn, có nợ máu với nhân dân, hôm qua là nhà trí thức yêu nước được bác Hồ khẩn khoản mời từ ngoại quốc về giúp nước, nay trở thành tên việt gian bán nước nằm vùng, cũng chỉ tại cái lưỡi không sương của họ Hồ nên dân ta phải chịu điêu đứng hơn bẩy mươi năm đến nay vẫn chưa thoát được gông cùm nô lệ đó. Đảng cử dân bầu có từ năm 1946 chứ không phải bây gìờ bọn chúng mới bầy ra.


Hồi đó tôi mới 15 tuổi, trong vùng rất ít người biết chữ nên chúng tôi, bọn học sinh, rất hữu dụng làm công cụ cho bọn chúng, vì ông chú bà bác là chủ tịch làng xã nên phải níu kéo cho đưọc con cháu vào họat động cho thật đắc lực để rồi sau này lên bàn mổ của đấu tố ruộng đất.


Ngày bầu cử chúng tôi làm thơ ký viết giùm cho dân làng đi bỏ phiếu vì họ không biết chữ. Chúng đưa cho mỗi người chúng tôi một danh sách trên chỉ định, tôi nhớ bốn tên phải được bầu: Cầu, Cống, Đống,Vôi. Tôi hỏi, người đi bầu ông hay bà, cô hay câu bầu cho ai? Họ trả lời: “Nào tôi biết ai mà bầu nhờ cậu biên cho ai cũng được”. Tôi theo đúng bài bản mà uỷ ban xã đã chỉ thị trước : “Ông bầu cho Cầu, Cống, Đống Vôi nhé” mồm hỏi tay viết những tên đó vào lá phiếu rồi gấp lại để họ bỏ vào thùng cho đúng nghĩa tự do chọn lựa của công dân. Buồn cười nhất là trong vùng tôi có một nhân sĩ tên là Đinh Khắc Mẫn, có uy tín, thỉnh thoảng có viết bài cho Nam Phong Tạp Chí hay Đông Dương Tạp Chí ra ứng cử tự do, đều được ban thơ ký cho tên vào bằng cách hỏi đáp như nói ở trên nhưng khi kết quả thì không thấy trong bảng vàng và không ai nói ông ta được bao nhiêu phiếu? Còn các ông Cầu, Cống, Đống,Vội có lệnh về họ đắc cử nhưng không biết với bao nhiêu phiếu và kiểm phiếu ở đâu?! Chỉ biết thông báo vế cuộc bầu cử có 100% dân đi bầu.


-Cụ Nguyễn văn Tố, một nhân sĩ nổi tiếng uyên bác và ái quốc, được chúng đưa ra làm chủ tịch quốc hội nước VNDCCH vào 1946, sau cũng bị chúng báo cho máy bay Pháp bắn chết ở Thái Nguyên vì hết vai trò lợi dụng


-Tuần lễ vàng do những nhà giấu có ủng hộ mà họ Hồ đem đúc thành một tượng bằng vàng dâng cho Tướng Lư Hán để được tên này hứa ủng hộ đảng họ Hồ, để họ Hồ rảnh tay giết hại những người quốc gia yêu nước. Lư Hán vốn là tướng do Tưởng giới Thạch phái sang Việt Nam để ủng hộ phe Cụ Nguyễn Hải Thần và các đảng phái quốc gia khác dưới “danh nghĩa là tước khí giới quân Nhật ở Đông Dương” với sự quan sát của đồng minh Anh, Mỹ, Pháp, trong Nam Việt thì do quân Anh, Ấn phụ trách việc tước khí giới đó. Nhưng sau đó dùng đấu tố ruộng đất và đánh tư sản để tiêu diệt họ ( họ là những người cưu mạng Việt Minh ngay từ ngày trứng nước, nuôi cán bộ, bộ độ cụ Hồ trong nhà, hy sinh ngay cả thân mình, vợ con mình cho sự nghiệp của Hồ tặc, chính kẻ viết bài này cũng thường được ăn cơm chung với những tên cán bộ cộng sản trá hình đê hèn đó)
-Họ Hồ cho Phạm văn Đồng ký Hiệp ước Fontaine-bleau để cho Pháp vào đóng ở những thành phố lớn, rảnh tay giết hại đảng phái quốc gia
-Dùng tiêu thổ kháng chiến để bần cùng hóa và ngu dốt hóa nhân dân tạo thế căn bản xây dựng xã hội cộng sản.
-Đoàn ngũ hoá nhân dân: Học sinh các lớp phải ăn ở và sinh hoạt thành đoàn, thành tổ; ở nông thôn, thanh niên nam nữ, thiếu nhi, nhi đồng, ông già, bà cả đều phải sống thành đoàn, thành tổ v.v
-Về giáo dục, từ năm 1945-1948 học theo chương trình Hoàng xuân Hãn, nhưng bỏ tú tài một và cũng học 12 năm cho cấp trung học. Đến năm 1949 thì đổi thành hệ trung học mười năm, dịp này các cán bộ các cấp cuả đảng cộng sản được cử về đi học rất đông học ẩu, học nhẩy, (một năm học hai ba lớp), học bừa học bãi như thế cho nên trình độ học sinh xuống hẳn đã đành mà ngay cùng một lớp trình độ cũng khác biệt quá xa, thí dụ học sinh lớp chín viết một câu tiếng pháp rất thông thường cũng sai chính tả, văn phạm trình độ vào lớp cours préparatoire (sơ đẳng hồi pháp thuộc trước 1945) chỉ làm trò cười cho chúng tôi những học sinh chính thống ít nhất cũng có bằng tiểu học thời Pháp năm 1944 (certificat d étude primaire), trường y sĩ thì cho những đảng viên có bằng tiểu học hay không cũng được đặc cách vào học, hồi Pháp trường y sĩ Đông Dương (Lécole en médecin Indochinoise, học sinh phải có diplôme hay brevet élémentaire)


Đặc biệt nhất là pháp và anh văn, tôi học mấy năm trung học nhưng thực ra chẳng thêm được chữ pháp văn nào có lẽ còn quên đi quá nhiều, anh văn càng thê thảm hơn nhiều, ông thày học lấy bài trước, bằng cách lấy tự điển ra đọc theo phiên âm quốc tế rồi đem dạy học trò hôm sau. Mãi năm 1954, di cư vào miền Nam, mới thấy cái giáo dục của cộng sản vô cùng độc hại cho chúng tôi đến mãi bây giờ. Tôi chỉ nói riêng về sinh ngữ anh văn thôi, khi tôi thực tập phát âm anh văn thì cả lớp chẳng hiểu tôi đọc thứ ngôn ngữ gì, kể cả thày cô giáo, khi học anh văn ở hội Việt Mỹ, tôi dịch chuyện cổ tích tấm cám đưa cô giáo người Mỹ nhờ sửa giúp, cô ấy xem xong bảo tôi: “Anh viết theo Vietnamese style, nên tôi không hiểu anh nói gì? Vì anh tra tự điển và dịch từng chữ một. Tôi đề nghị anh nên học thuộc nhiều đoạn văn ngắn trong chuyện ngắn bằng anh văn “English story)


Và phải thực tập những bài văn phạm nhiều, khi viết nhớ là phải suy nghĩ bằng anh văn đừng có nghĩ bằng việt văn rồi dịch ra anh văn” Cho đến bây giờ ở Mỹ cũng đã gần vài chục năm nhưng khi nói tiếng Anh , các con cháu thường cười về cách phát âm của tôi, nó đã thành cố tật rồi. Mới đây, cuối năm 2006, tôi có một đứa cháu gái gọi tôi bằng ông cậu ở Hà Nộ, được học bổng học sinh lớp 11 du học ở Mỹ, đến thăm tôi, nó nói: “Cháu lấy làm xấu hổ khi tiếp xúc với người Mỹ mà nhận mình là người Việt Nam” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?” Nó nói: “Vì nói tiếng Anh chẳng giống ai, người ta không hiểu mình nói thứ tiếng gì!? Đã lâu lắm rồi người Hà nội dạy và nói như vậy, làm cháu phải sửa giọng quá cực, may nhờ có gia đình người Mỹ bảo trợ, ăn ở ngay trong nhà họ nên họ uốn nắn dạy dỗ chí tình, nếu không cháu làm sao theo kịp! Vì vậy tôi nghĩ là “ giáo dục của bọn cộng sản là chính sách ngu dân đã đành, còn ác ý hơn nữa là khiến cho những học sinh, sinh viên của chúng trở thành những kẻ câm, điếc trước người ngoại quốc”


Do đó sau này ta thấy bác sĩ của cộng sản khi chiếm được miền Nam họ kê toa bằng tiếng Việt, Aspirine viết là át-pi-ri-nơ và không ai biết ngoại ngữ Anh, Pháp cả, vì thế y công cũng có thể học bác sĩ, dược sĩ, nha sĩ là thường, chỉ cấn có đảng tịch là tiên quyết.


Nền giáo dục này tác hại cho đến ngày nay học sinh lớp chín có cháu đọc chưa thông viết chưa thạo tiếng Việt nguyên nhân là như thế.., bằng giả, học giúp…


Thì ra họ đã chuẩn bị một nền giáo dục ngu dân, chỉ biết đủ khả năng sơ đẳng phục vụ và tuyệt đối trung thành với đảng để thay thế lớp cán bộ trí thức, tiểu trí thức con cái tư sản, địa chủ đã từng hiến dâng cả tiền tài và sinh mệnh cho đảng cộng sản, bọn này sẽ phải biến mất trong đấu tố ruộng đất sau này, từ năm 1949 trở đi với những đợt “rèn cán chỉnh quân” thần không biết quỷ không hay, chính họ cũng không hiểu tại sao họ lại bị thanh toán cho đến lúc chết vẫn còn mơ hồ.


-Thành lập đảng lao động Việt Nam cái vỏ ngoài của đảng cộng sản nhưng cái nôi vẫn là hội nghiên cứu chủ nghĩa Mác-Lê.năm 1952
-Để chuẩn bị cho cưộc đấu tố ruộng đất chúng bắt tất cả học sinh sinh viên các trường học kể cả các trường chuyên nghiệp và các cán bộ các cấp phải học tài liệu “học để phục vụ nhân dân” lý luận theo lối ngụy biện của chúng : vì nhân dân nuôi nấng, dạy dỗ ta nên người chứ không phải cha mẹ nuôi dưỡng ta, vì cha mẹ ta cũng là do nhân dân nuôi nấng dạy dỗ cho nên mọi người trong xã hội này phải phục vụ nhân dân nếu kẻ nào đi ngược lại ý chỉ và đường lối này là phản động là việt gian bán nước, dù kẻ đó là anh em cha mẹ thân thuộc của mình cũng phải vì nhân dân mà tiêu trừ, không nhân nhượng. Thực ra ở đây chúng muốn chơi đòn hỏa mù, nói quanh nói co, nói suôi nói ngược, cho đến khi lòi đuôi ra là: nhân dân là quốc gia, là dân tộc, là đảng cộng sản, là bác Hồ vĩ đại.


Vế sau là: Nhân dân làm chủ, nhà nước lãnh đạo, đảng quản lý


Nhân dân làm chủ có nghĩa là nhân dân làm chủ đất nước (dân chủ đấy) cho nên mọi việc bảo vệ đất nước phải ghé vai mà gánh, phải tận sức sản xuất ra thực phẩm nhưng thực phẩm phải đổ ngay vào kho, để đảng giữ dùm cho, nhưng muốn được chia phần công sản xuất thì phải làm đơn xin nhà nước cấp phát thực phẩm cho mà ăn. Nhà nước là đảng, đảng là nhà nước, cho nên sau khi nhà nước và đảng ăn uống phè phỡn chỉ còn mấy mẩu xương và da bấy giờ mới đem phát cho nhân dân là ông chủ đất nước(một thứ dân bị trị)


Cuôc học tập này kéo dài bẩy tám ngày liên tục, ăn uống ngủ nghỉ tại chỗ có người mang cơm nước cho mà ăn, chia từng tổ, mổ xẻ ngày đêm, sâu xé nhau, moi móc nhau để nâng quan điểm cuối cùng phải công nhận “Học và làm việc là phải phục vụ nhân dân”, sau đó mỗi người phải viết ‘thu hoạch” nghĩa là phải kể tiêu sử cá nhân mình, ông cha mình xem có đúng như mình đã học tập chưa? nếu chưa thì phải hành sử thế nào cho đúng con người phải phục vụ nhân dân, tất cả cho nhân dân kế cả tính mệnh, tài sản và gia đình. Đây là gợi ý, mở lời, vẽ đường cho hiêu chạy hay là hình thức đầu tiên mở đường cho con đấu cha, vợ tố chồng, trong đấu tố ruộng đất sau này
-Khẩu hiệu đề ra là “Bài phong, phản đế, đào tận gốc, trốc tận rễ trí, phú, địa, hào.”
Phong là phong kiến lấy ở chữ phong hầu, kiến tập có nghĩa là các quan lại được nhà vua phong thực ấp, làm chủ một địa phương rộng lớn, có quyền thu thuế má, đặt luật lệ riêng, biệt, có quân đội riêng, nên có quyền sinh sát dân sống trong vùng mình được phong, thực là một vua con, chủ phong kiến (seigneur) ta thường thấy bên Âu châu thời trung cổ hay bên Trung Hoa thời đế chế xa xưa, chứ tuyệt nhiên nước ta không hề thấy trong lịch Việt từ thời lập quốc đến triều đại nhà Nguyễn. Đây là bọn cộng sản Việt bóp méo lịch sử để khống chế, tàn sát những quan lại nhà Nguyễn. Ở Việt Nam, công bằng mà nói làm gì có giai cấp quan lại, làm gì có giai cấp địa chủ, mà cũng không có giai cấp công nhân


Vì hồi Pháp thuộc nước ta có bao nhiêu nhà máy? có bao nhiêu công nhân? mà tạo thành giai cấp được. tất cả đều do Hồ chí Minh và đồng bọn Đồng, Chinh, Giáp, Duẩn dựng lên để cho hợp vời chính sách giai cấp đấu tranh của cụ Tổ Mác Lê của chúng mà thôi. Trí là trí thức thường là những người đỗ cao, tiến sĩ học ở Pháp do họ Hồ mời vế giúp nước như Nguyễn mạnh Tường, Trần đức Thảo v.v bây giờ đến lúc biến thành kẻ thù phải giết đi


Phú là phú nông, người có chút ít tài sản ở nhà quê, địa là địa chủ, người có của ăn của để ở nhà quê, hào là cường hào ác bá, người làm việc làng, việc tổng như lý trưởng, chánh tổng thời Pháp thuộc v.v.


Dã tâm của Hồ chí Minh trong những đợt Đấu Tố Ruộng Đất


Nước ta không hề có giai cấp công nhân, chỉ có nông dân cần cù cầy cấy, sống êm đềm, ôn hòa giùm bọc lẫn nhau trong “tắt lửa tối đèn” trong “lũy tre làng”mà giáo sư Vũ quốc Thúc gọi là “óc xã thôn”. Họ dùng phương pháp “đổi công” để điều hòa sinh hoạt đồng áng trong làng, thí dụ nhà tôi hôm nay cần cầy cấy một mẫu ruộng mà vợ con tôi không đủ công sức làm cho kịp thời vụ thì tôi nhờ vợ con nhà hàng xóm có công sức lao động chưa dùng đến ( rảnh rang) làm gíup cho đến khi nhà hàng xóm cần sức lao động để làm ruộng cho họ khi đó vợ chồng con cái tôi sẽ sang làm cho họ để trả công. Trong làng dĩ nhiên có người khá gỉa vì họ cần cù làm việc ngày đêm nên thiếu nhân công do đó họ phải thuê mướn những thanh niên trai tráng trong làng có sức lao động nhưng không có việc làm hàng ngày để sinh sống, mà điều hoà mọi sinh hoạt đồng áng trong làng khiến cho những thanh niên này có công ăn việc làm thường xuyên, không phải đi làm mướn ở những làng xa xôi khác.


Nhờ biết đoàn kết trong xóm ngoài làng, kính trên nhường dưới, sống có trật tự , có luân thường, có đạo đức, mà đình làng là nơi tượng trưng cho “phép vua thua lệ làng, chùa là nơi tượng trưng cho “từ bi hỷ xả, thiện ác phân minh, sám hối tội lỗi”


Đó là nếp sống văn hóa đặc biệt của dân tộc Việt, một dân tộc lấy nông nghiệp làm nền tảng mà phát huy, mà sinh tồn, nhờ đức tính cần cù chịu khó, nhẫn nại, dũng cảm, bền bỉ cố bám lấy đất đai mà khai hoang lập ấp, một mặt phải chống với thiên nhiên nắng mưa bão tố, rừng thiêng nước độc, ác thú côn trùng, một mặt phải chống với anh láng giềng khổng lồ phương Bắc, lúc nào cũng lăm le lấy thịt đè người, mà lập quốc mà kiến quốc, thật muôn vàn khó khăn, vất vả của cha ông, mới tạo được một quốc gia có bốn ngàn năm văn hiến, nhưng nay cộng đảng đã phá tan tành hết nền văn hóa đó, tất nhiên nó phải có lý do riêng biệt thầm kín, sâu xa của nó.


Ta nên nhớ, từ xưa làng xóm Việt Nam có quyền tự trị, có quyền lập quy, mà chính nhà vua hầu như cũng mặc nhiên công nhận “phép vua thua lệ làng”, vì vậy quyền uy của nhà vua có khi cũng không được tuân hành ở nông thôn, mà quyền uy thật sự chính là nằm trong tay những hào trưởng, những người này thường là người có đạo đức, có học vấn được dân làng kính nể, một thí dụ rõ rệt nhất “ Vua Lê Lơị là một hào trưởng, một nông dân ở Lam Sơn, Thanh Hoá, lúc đầu quy tụ được khoảng vài trăm người đi theo nhưng sau đánh đuổi được quân Minh ra khỏi bờ cõi, lên ngôi hoàng đế” chứ không phải tập trung ở các ông chúa phong kiến như cộng sản tưởng tượng và bịa đặt.


Vậy Hồ chí Minh đã cho phát động đấu tố ruộng đất với mục đích gì:


1-Làm một cuộc đảo chính quy mô và toàn diện, tàn nhẫn vô nhân đạo chưa từng thấy trong lịch sử loài người, hết sức bí mật, thần không hay quỷ không biết, ở những làng xóm mà cộng sản đã nắm được chính quyền, đưa những bọn ngu dốt, bần cố nông lên thay thế những hào trưởng cũ để nắm quyền thống trị tuyệt đối trong từng làng xóm, quyền lực từ nông thôn đến trung ương đều gom vào trong tay đảng cộng sản cụ thể là tay Hồ Chí Minh, mà bọn cộng sản gọi là trung ương tập quyền. Từ đó muốn chém, giết, mổ xẻ nhân dân (dân bị trị) tùy tiện, chỉ việc la lên “tên này phản động” hay “con cháu địa chủ có nợ máu với nhân dân” “ trí thức việt gian” vì đảng cộng sản (một nhóm người) là (độc quyền, tiếm quyền) đại diện duy nhất của nhân dân (một danh từ trừu tượng )


Vậy đảng cộng sản ( một nhóm người) là nhân dân, là hiến pháp, là luật pháp, là quốc gia là dân tộc, là hoàng đế chí tôn chí kính, là quyền uy tuyệt đối của loài người.


2-Làm đảo lộn tất cả nếp sống an bình của nông thôn từ ngàn xưa: cha con vợ chồng anh em họ hàng xa gần, hàng xóm thông gia sẫn sàng nghe lệnh của đảng, lao đầu vào đâm chém lẫn nhau, đấu tố nhau, bịa đặt những chuyện không mà nói có, có mà làm chứng là không, vì vậy mọi người đều sống trong lo âu hoảng sợ, nghi kỵ, canh chừng, giữ miếng, không ai tin ai. Những trẻ nhỏ đều là mật báo viên, cô thày giáo toàn là công an chìm, chỗ naò cũng có tai mắt của đảng, cho nên có miệng cũng như câm vì chỉ được nói theo những khẩu hiệu đảng đã định sẫn, hát hò nhẩy múa cũng có quy định. Bao tử đảng cũng nắm chặt, vợ chồng ngủ với nhau cũng phải được đảng cho phép, nếu đẻ con ra mà không đúng quy định (tức là không được phép giao hợp) thì bị cúp khẩu phần lương thực những bào thai buộc phải phá đi( làm thuốc trường sinh và cường dương bổ thận cho các quan cộng sản cao cấp trung ương, độc quyền dâm đãng) .


Đó là cách chúng dùng mâu thuẫn để trị thiên hạ
Nhớ ngày ấy chưa xa là mấy nhỉ
Lũ cường nhân tràn ngập khắp thôn trang
Tiếng khóc than reo rắc khắp xóm làng
Mùi tử khí, xực lên bao uất hận

Thơ Dương thanh Phong


Hay:


Xóm làng sơ xác hoang tàn
Tre xanh héo hắt, lúa vàng hết sinh
Trẻ thơ nào biết hoảng kinh
Sữa không còn bú, mặc tình mẹ ru
Khóc lên những tiếng đặc thù
Vú gầy cố kéo, mặc dù xác không

Trích “Chuyện Tình Phạm Lãi Tây Thi” trang 182, Dương thanh Phong


3-Dân nghèo tưởng là được đặc ân, biệt đãi nhưng tay không vẫn hoàn tay không, nghèo khó lại càng nghèo khó, có tiếng mà chẳng có miếng (làm chủ đất nước), ban ngày cầy cuốc cật lực, mệt đứt hơi nhưng tối phải họp hành đấu tố, kiểm điểm, vài bát gạo, vài củ mì, khoai cũng nuốt không trôi, đến 12 giờ đêm mới được về nghỉ để sáng hôm sau nghe kẻng phải vội vã ra đồng cho sớm đúng giờ nếu trễ một vài phút sẽ bị phê bình kiểm điểm, bị trừ phần gạo hay khoai mì: Ngày thì hành xác, đêm là đấu tranh
Trừ có mấy tên ngu dốt cầm đầu mặc tình tác quái tác oai, ức hiếp dân lành, cướp của giết người, hiếp dâm đàn bà con gái hết sức tự do…dân có than khóc cũng không giám thốt lời .. Chỉ có trời nhưng xa..!


4-Đối với người sống thì như thế, còn đối với người chết thì dồn hết tất cả mồ mả tổ tiên của những giòng họ trong làng, xóm chôn vào một khu đất nhỏ, sau đó để hoang phế vô thừa nhận, lấy cớ là tăng thêm đất sản xuất, nhưng thực ra là thực hiện “chủ thuyết vô thần”, người nào chậm chân thì mồ mả sẽ bị san bằng hay đổ xuống sông xuống biển.

5-Các từ đường của các giòng họ, miếu mạo, đình chùa dồn lại thờ chung một nơi do vài tên sư hổ mang của đảng trông coi, còn bao nhiêu dùng làm trụ sở và dinh thự của các quan cộng sản địa phương.

6-Hồ chí Minh đến viếng đền thờ đức thánh Trần và làm bài thơ ngạo mạn với tiền nhân, xưa nay người ta nghĩ như vậy, nhưng theo thiển kiến thì không phải chỉ đơn giản khinh khi tiền nhân “bác bác tôi tôi” mà còn có thâm ý phụ họa hay giải thích cho công việc xây dựng cộng sản chủ nghĩa ở Việt Nam. Hồ chí Minh vốn là một kẻ gian hùng, đê tiện, lừa bịp sảo trá là nghề của chàng, nếu khóc lóc hay lạy lục mà có lợi hắn cũng chẳng từ nan, huống hồ việc nước đang bề bộn như vậy, hắn có rảnh đâu mà dong chơi, thơ phú. Nên nhớ những tên cộng sản làm gì, nói gì, dù tầm thường đến đâu cũng đều chứa đựng một âm mưu, một kế hoạch của bọn đệ tam quốc tế, huống hồ một tên đầu sỏ gian manh như họ Hồ.


Xin ghi lại bài: “Vịnh Đền Đức Thánh Trần” của Hồ chí Minh, dư luận cho là do một văn nô làm thay cho chủ.


Cũng cờ cũng biển cũng anh hùng
Tôi bác cùng chung nợ kiếm cung
Bác diệt quân Nguyên thanh kiếm bạc
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng
Bác đưa một nước qua nô lệ
Tôi dẫn năm châu đến đại đồng
Bác có linh thiêng cười một tiếng
Mừng tôi cách mạng sắp thành công


Bài này, nếu tôi nhớ không nhầm thì họ Hồ viết trườc khi “Đấu tố ruộng đất”
Đây rõ ràng họ Hồ viết bản tuyên ngôn, chiến lược của đảng cộng sản: “vô thần,vô gia đình, vô tổ quốc”


Xin đọc câu: “Tôi dẫn năm châu đến đại đồng”


Có phải họ Hồ tuyên bố: chủ chương của hắn là soá mọi biên gìới quốc gia mà thành lập một quốc tế vô sản toàn thế giới thành một khối bất khả phân không?
Vậy thì những ai còn mơ hay cố cãi cho họ Hồ là yêu nước, yêu quốc gia Việt Nam, yêu dân tộc Việt Nam là hoàn toàn võ đoán, trong đó có ông Võ văn Kiệt, cựu thủ tướng Việt Nam cộng sản.


Hắn chỉ yêu “năm châu đến đại đồng”


Tôi cũng xin nhắc lại và nhấn mạnh là chủ chương của đảng cộng sản là:
“Bài phong, phản đế, đào tận gốc, trốc tận rễ trí, phú, địa, hào


Bài phong là bài ai, đánh ai? Có phải đánh bọn phong kiến, quan liêu thượng thượng đẳng của vua quan không? bọn chủ phong kiến không?


Vậy cụ thế là ai trước mặt họ Hồ lúc bấy giờ? Có phải tên “phản tặc phong kiến tước Hưng Đạo Đại Vương đời Trần không”? Hắn không những không tham bái Đại Vương, mà còn tỏ lời xấc xược ‘bác bác tôi tôi” chả lẽ hắn nói trắng ra rằng: “ Hỡi tên phản tặc kia, sẽ có ngày ta thành công thì đền miếu này cũng phải tan tành”.

Còn Phản đế là gì?


Là xoá bỏ quân chủ chuyên chính, mà vị vua cuối cùng của nhà Nguyễn, hoàng đế Bảo Đại ngày 2-9-1945 đã tuyên bố:


“Làm dân một nước độc lập còn hơn làm vua một nước nô lệ” do đó họ Hồ phản đế nào?


Phản tất cả các đế từ vua Hùng đến các vua nhà Nguyễn dù họ mất từ lâu, họ Hồ không muốn dân chúng tôn thờ họ, những vua chúa đã khuất, mà phải tôn thớ hắn, họ Hồ là cha già dân tộc, từ thời lập quốc đến nay chỉ có hắn mới xứng đáng cái danh xưng cha gìa dân tộc mà thôi. Như đã nói ở trên mồ mả tổ tiên giòng họ cả nước, đình chúa miếu mạo đều bị chúng phá tan tành. Hắn dạy người đảo lộn luân thường, cha mẹ vợ chồng đấu tố nhau, nghi kỵ nhau, khiến chúng, bọn đảng cộng sản ngồi hưởng lợi, đến tổ tiên hiện tiền còn đem ra đâm chém, thì làm sao mà chúng còn tôn kính tiền nhân đã khuất!?.


Sau năm 1954, Trần huy Liệu, bộ trưởng tuyên truyền, sử gia gia nô của Hồ chí Mhinh viết “Lịch sử Việt Nam chỉ bắt đầu từ khi đảng cộng sản ra đời và Hồ chí Minh là người sáng lập ra nước Việt Nam”


Trích “Thử đi tìm nguyên nhân tại sao cụ Phan thanh Giản bị cộng sản kết tội”
của Trần đông Phong đăng trong vietnamexodus.org
(còn tiếp)

Quận Cam ngày 17-7-1007

Dương thanh Phong
http://www.vietnamexodus.org/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=2195

No comments: