Tuesday, July 24, 2007

QUỐC HỘI VIỆT NAM-DÂN BẦU HAY ĐẢNG CỬ!

QUỐC HỘI VIỆT NAM-DÂN BẦU HAY ĐẢNG CỬ!

HỮU-HẢI
2007

Hội nghị lần thứ tư ban chấp hành trung ương đảng cộng sản việt nam đã quyết định
tiến hành cuộc bầu cử quốc hội khoá 12 vào ngày 20 tháng 5 năm 2007. Đây là sự kiện quan trọng trong đời sống xã hội việt nam. Tại hội nghị này ban chấp hành trung ương đã quyết định số lượng đại biểu quốc hội là 500, trong đó có 160 đại biểu tái cử, đại biểu các địa phương được phân bổ ít nhất là 4 đại biểu, Hà nội và thành phố Hồ chí minh do vị trí đặc biệt quan trọng và dân số đông nên vẫn được phân bổ số lượng đại biểu đông hơn. Về cơ cấu có khác hơn chút so với các khoá trước là số đại biểu chuyên trách tăng lên đến 30% so với tổng số đại biểu, đại biểu thuộc các thành phần dân tộc thiểu số và các thành phần tôn giáo có phần được đảng quan tâm hơn nên số lượng cũng được tăng hơn. Cũng tại hội nghị này,trung ương đã quyết định rút ngắn nhiệm kỳ quốc hội lần này từ năm năm theo quy định của pháp luật xuống còn bốn năm, quyết định kéo dài nhiệm kỳ hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2005-2009 lên năm 2011, có nghĩa là nhiệm kỳ sau của quốc hội và hội đồng nhân dân các cấp sẽ được tiến hành sau đại hội đảng toàn quốc lần thứ mười một.

Là người có nhiều năm công tác trong hệ thống bộ máy tổ chức đảng ở cấp địa phương, nên khá thấu hiểu về cách thức tổ chức các cuộc bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân các cấp. Ở việt nam các cuộc bầu cử quốc hội được tiến hành như sau:

Trước hết bộ chính trị ban chấp hành trung ương đảng cộng sản việt nam nhóm họp và ra nghị quyết về số lượng, cơ cấu, thành phần và quyết định các uỷ viên trung ương tham gia đại biểu quốc hội, sau đó trình ra ban chấp hành trung ương để ra nghị quyết, theo đó mỗi một uỷ viên bộ chính trị và ban bí thư trung ương đảng đều có một suất đại biểu quốc hội, các uỷ viên trung ương khác bộ chính trị có quyền quyết định ban cho bất cứ ai, số còn lại, căn cứ vào cơ cấu còn thiếu bao nhiêu rồi mới phân bổ cho các ban ngành ở trung ương và các địa phương mà không phải uỷ viên trung ương đảng. Các ban ngành trung ương, địa phương, sau khi nhận được số lượng phân bổ đại biểu quốc hội do bộ chính trị ban cho, ban tường vụ đảng đoàn các ban ngành trung ương, ban thường vụ tỉnh uỷ, thành uỷ các địa phương nhóm họp lại để thống nhất cử người của đơn vị mình tham gia đại biểu quốc hội theo đúng số lượng, thành phần cơ cấu do trên quy định,các địa phương được quyền giới thiệu thêm số dư mà chúng tôi thường gọi là "quân xanh" để đảm bảo đúng luật, Sau đó các ban nghành trung ương, các địa phương báo cáo về bộ chính trị,ban bí thư, ban tổ chức trung ương để xét duyệt. Sau khi hoàn tất các thủ tục trên, bộ chính trị chuyển cho uỷ ban thường vụ quốc hội để tiến hành các bước theo luật định, và bước cuối cùng được chuyển giao cho uỷ ban mặt trận tổ quốc việt nam để tiến hành cái gọi là hội nghị hiệp thương chính trị được tổ chức ba lần theo quy định của luật pháp. Tại các hội nghị hiệp thương này, mặt trận tổ quốc chỉ là bình phong để thực hiện ý đồ của bộ chính trị nhằm hợp pháp hoá nghị quyết của đảng, tất cả nội dung,chương trình đều do bộ chính trị chỉ đạo,người được phân công đạo diễn tại hội nghị hiệp thương chính trị là uỷ viên bộ chính trị, trưởng ban tổ chức trung ương.Kết thúc hội nghị hiệp thương vòng 3, được coi như quốc hội việt nam đã lập xong, việc đưa ra bầu chỉ là hình thức, bởi vì đảng cộng sản việt nam chỉ đạo rất "sâu sát" trong công tác bầu cử. Theo đó, các ứng cử viên do trung ương gửi xuống các địa phương là cơ cấu cứng,trong thực tế thì chưa có ai bị rớt, số dư do các địa phương giới thiệu và phải chấp nhận lấy rủi do,nhìn vào danh sách các ứng cử viên thì đến người dân bình thường,chẳng hề quan tâm đến chính trị thì cũng biết rằng ai đắc cử, ai làm nền cho các ứng viên khác.Vì vậy đối với người dân,họ rất rửng rưng trong các cuộc bầu cử quốc hội được gọi là"sự kiện trọng đại" này, bởi vì đối với họ ai trúng cử,ai rớt cũng chẳng có ý nghĩa gì,họ không có sự lựa chọn nào, tất cả đều do một chính đảng cử ra, các đại biểu của họ như ở trên trời trút xuống, sắp đến ngày bầu cử,họ được đảng tổ chức họp mạn đàm nghe đảng giới thiệu thân thế, sự nghiệp của các đại biểu của họ và nghe hướng dẫn bầu cho ai, loại bỏ ai. Còn các cấp uỷ đảng từ tỉnh,thành đến cơ sở xã, phường, thị trấn thì rất quan tâm lo lắng, lo lắng bởi vì sợ dân đi bầu tỷ lệ thấp bị cấp trên phê phán, nhưng lo lắng hơn cả là bầu chệch cơ cấu thì là một tai hoạ cho địa phương. Để lãnh đạo cuộc bầu cử đạt thắng lợi, tỉnh,thành uỷ cho đến các huyện,quận uỷ chỉ đạo cấp uỷ đảng cơ sở phân công từng đảng viên phụ trách từng hộ gia đình để đôn đốc đi bầu cử đúng thời gian càng sớm càng tốt và hướng dẫn cho họ ý định của đảng sẽ bầu cho ai, cho trượt ai. Ở nông thôn, đặc biệt là ở miền núi xa xôi,hẻo lánh mỗi gia đình chỉ cử một người đi bầu đại diện,những " đại cử tri" này đến nơi bỏ phiếu được tận tình quan tâm hướng dẫn, chỉ bảo của những người phụ trách tổ bầu cử đến nơi, đến chốn. Vì vậy ở việt nam cuộc bầu cử nào cũng thắng lợi, đảm bảo đúng với cơ cấu của đảng, đảng cộng sản việt nam luôn tự hào "ý đảng lòng dân" trong các cuộc bầu cử đại biểu quốc hội.

Tôi có thể khẳng định rằng ở việt nam không có ai tự ra ứng cử hoặc một tổ chức nào ngoài tổ chức đảng đề cử người của mình ra ứng cử lại trở thành đại biểu quốc hội,vì không ai dám làm những việc gọi là tầy trời như vậy, và nếu có làm thì trước hết đảng phải xem xét ở họ với thái độ rất mỉa mai như thần kinh có vấn đề gì không? động cơ nào mà dám xin ra ứng cử? ai tác động, đạo diễn... kể cả không có vấn đề gì, tự ứng cử với tinh thần muốn chịu trách nhiệm trước nhân dân thì cũng bị đảng loại ngay từ vòng đầu. Bộ chính trị của đảng tự cho mình và chỉ có mình mới có quyền ấy, ngoài ra không ai có quyền đó. Kể cả những đảng viên của đảng cũng không có quyền đó vì trong 19 điều đảng viên không được làm quy định: đảng viên không được tự ý ra ứng cử vào các cơ quan lãnh đạo của đảng, nhà nước, các đoàn thể nhân dân. Như vậy là bộ chính trị trung ương đảng cộng sản việt nam thâu tóm toàn bộ quyền lực, độc quyền lập ra quốc hội,cơ quan quyền lực tối cao nhất ở việt nam. Vậy mà trong hiến pháp việt nam quy định:

tại điều 2 "nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa việt nam là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân; tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân...".
điều 6: "...quốc hội và hội đồng nhân dân là những cơ quan đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân,do nhân dân bầu ra và chịu trách nhiệm trước nhân dân...".

điều 7: "việc bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân tiến hành theo nguyên tắc phổ thông,bình đẳng,trực tiếp và bỏ phiếu kín...". Tại điều 2 luật bầu cử đại biểu quốc hội việt nam quy định: "công dân nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa việt nam,không phân biệt dân tộc, nam nữ, thành phần xã hội, tín ngưỡng, tôn giáo, trình độ văn hoá ,nghề ngiệp, thời hạn cư trú, đủ mười tám tuổi trở lên đều có quyền bầu cử và đủ hai mươi mốt tuổi trở lên đều có quyền ứng cử đại biểu quốc hội theo quy định của pháp luật"

Như vật đối chiếu với các quy định của hiến pháp và pháp luật việt nam hiện hành thì đảng cộng sản việt nam đã vi phạm một cách nghiêm trọng, vi phạm ở chỗ đã bất chấp luật pháp, tự cho mình có các quyền hết sức phi lý đó là quyền quyết định các bước tiến hành bầu cử quốc hội,tự quyết định người tham gia quốc hội, nực cười hơn nữa là tự quyết định cho mình và những người trung thành với mình trở thành đại biểu quốc hội, tại hội nghị trung ương bốn lần này còn ngang nhiên quyết định rút ngắn nhiệm kỳ đại biểu quốc hội, đó là những việc làm phi đạo lý, trắng trợn trà đạp lên luật pháp, coi thường nhân dân, đứng trên muôn dân. Nếu như dưới chế độ phong kiến thì chỉ có vua mới có quyền ban phát, phong chức tứơc cho thần dân thì ngày nay dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, một chế độ luôn được đảng cộng sản rêu rao là chế độ tốt đẹp nhất, văn minh nhẩt trong lịch sử loài người, được thay thế quyền đó bởi một tập đoàn người đó là bộ chính trị của đảng cộng sản. nếu dưới chế độ phong kiến, tất cả quyền lực chỉ tập trung trong tay nhà vua thì dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, chế độ được coi là có nền dân chủ gấp triệu lần chế độ tư bản thì quyền lực ấy đã được chuyển giao sang cho một nhóm người đó cũng là bộ chính trị. Đời thủa nhà ai nghị quyết của đảng lại còn cao hơn cả hiến pháp và pháp luật,có quyền thay đổi pháp luật,thí dụ việc quyết định thay đổi thời hạn nhiệm kỳ của quốc hội là một minh chứng.

Chúng ta đều biết các chỉ thị, nghị quyết của một chính đảng chỉ có giá trị trong nội bộ của đảng, có nghĩa là chỉ có những người trong đảng mới phải có nghĩa vụ chấp hành các nghị quyết của đảng, những người không phải là các thành viên của đảng thì không có nghĩa vụ chấp hành. Thế nhưng đảng cộng sản việt nam đã áp đặt cho toàn dân việt nam phải có nghĩa vụ chấp hành nghị quyết của đảng, coi nghị quyết của đảng như một văn bản quy phạm pháp luật buộc mọi người phải thi hành. Đảng cộng sản việt nam giải thích với giọng điệu tuyên bố rằng: đảng cộng sản việt nam là đảng cầm quyền.

Mọi thứ tham lam đều là xấu sa, nhưng tham lam quyền lực được gọi là tham quyền cố vị thì từ cổ chí kim luôn được liệt vào rạng xấu xa nhất, đúng vậy từ ngày thành lập đến nay, đảng cộng sản việt nam đã không và không bao giờ từ bỏ một thủ đoạn nào nhằm vơ vét, thâu tóm quyền lực về tay mình, thẳng tay tước đoạt quyền làm người của chính đồng bào mình. Tự cho mình có quyền đẻ ra pháp luật, đứng trên pháp luật, có quyền làm trái luật,tung hoành làm mưa,làm gió trên đất nước Việt nam.

Chúng tôi,những người đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền của việt nam ở trong nước thấy có trách nhiệm phải lên tiếng đòi lại cho đồng bào mình những quyền con người mà đã bị đảng cộng sản việt nam tước đoạt,chúng ta có quyền đòi lại những gì của chúng ta đã bị người khác chiếm đoạt và ngang nhiên sở hữu hàng mấy thập kỷ qua. Con run xoắn mãi cũng phải quằn, ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, đã đến lúc toàn thể nhân dân việt nam lên tiếng yêu cầu đảng cộng sản việt nam hãy từ bỏ ngay chế độ đảng trị, trao lại quyền lực cho nhân dân, để nhân dân có quyền quyết định lấy vận mệnh của đất nước. Trước mắt hãy bỏ ngay cái quyền tự cử ra quốc hội, coi quốc hội như một công cụ phục vụ lợi ích của đảng mà tập trung là bộ chính trị. Chúng tôi yêu cầu đảng cộng sản việt nam phải chấp nhận mở rộng dân chủ, bỏ ngay thái độ kỳ thị nhân dân, mở đường cho nhân dân được tự do ứng cử, đề cử vào cơ quan quyền lực của nhân dân. Nhân dân việt nam, toàn thể dân tộc việt nam sẽ không thể chấp nhận được 500 đại biểu quốc hội đều do đảng cộng sản việt nam cử ra.

Phong trào đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền trong và ngoài nước chúng tôi ngày càng lớn mạnh, đã và đang có ảnh hưởng to lớn trong đời sống xã hội việt nam, đã trở thành lực lượng đối lập của đảng cộng sản việt nam, chúng tôi cực lực lên án những hành động vi phạm pháp luật của bộ chính trị đảng cộng sản việt nam. Chúng tôi sẽ theo rõi sát xao về diễn biến cuộc bầu cử quốc hội lần này và thông tin kịp thời trên toàn thế giới về những hành động vi hiến của đảng cộng sản việt nam.mặc dù ở thời điểm này đảng cộng sản việt nam đang ra sức đàn áp những nhà dân chủ và nhân quyền ở trong nước,nhiều nhà hoạt động dân chủ nhân quyền đã phải vào tù, quản chế, tra hỏi, đe doạ, phong toả các mối quan hệ...như nhà báo nguyễn vũ bình, nhà báo nguyễn khắc toàn, luật sư nguyễn văn đài, luật sư lê thị công nhân,kỹ sư đỗ nam hải...song bạo lực không thể đè bẹp được ý chí của chúng tôi, vì chúng tôi hành động theo tiếng gọi của công lý, nhân dân sẽ ngày càng ủng hộ chúng tôi và chắc chắn sớm muộn chế độ độc đoán chuyên quyền sẽ được thay thế.

Bất cứ một nhà nước nào dùng chuyên chính để cai trị đất nước là báo hiệu sự suy yếu của nhà nước đó đã đến lúc không thể cứu vãn được,bởi vì nhà nước đó là nhà nước đối lập với nhân dân,bị nhân dân chống lại. Một nhà nước mạnh đó là nhà nước luôn được nhân dân bảo vệ, ai động đến nhà nước là động đến nhân dân, là xâm hại lợi ích của nhân dân. Với ý nghĩa đó mong rằng đảng cộng sản việt nam sẽ có ngay những những điều chỉnh, hành động đúng luật, tạo cơ hội để nhân dân tham được tham gia vào cơ quan quyền lực cao nhất ở việt nam trong kỳ bầu cử lần này.

Hy vọng quốc hội lần này sẽ không phải hoàn toàn do đảng cộng sản cử ra./.
HỮU-HẢI

(trong ban tuyên giáo của đảng cộng sản)

*
************************************************
*
Dân Chủ Giả Vờ

Minh Ðức

Tạp Chí Ðàn Chim Việt, 1/2003

Mọi người thường nghe các chế độ CS tại Việt Nam và Trung Quốc nói rằng nhân quyền cũng như dân chủ là sản phẩm của chế độ Tây phương rồi từ đó ngụy biện rằng một số quan niệm dân chủ chỉ là đặc thù của Tây phương, còn xã hội Á Ðông thì không thích hợp với các quan niệm đó. Thật ra trên lý thuyết, chế độ tại Việt Nam cũng mặc nhiên thừa nhận một số những nguyên tắc dân chủ mà họ gọi là của Tây phương, ví dụ như:

· Người cầm quyền phải do dân bầu lên .

· Nguyên tắc ‘balance and check’, quân bằng và kiểm tra .

· Quan niệm về xã hội dân sự .

Nhưng vì Hiến Pháp và mô hình hành chính cốt chỉ để trưng bày, trình diễn nên có nhiều lắt léo trong cách nói cũng như cách thi hành.

Nguyên tắc nhà cầm quyền phải do dân bầu lên

Nói về nguyên tắc nhà cầm quyền phải do dân bầu lên. Chế độ tại Việt Nam hiện nay cũng nói rằng chính quyền hiện nay là do nhân dân bầu lên. Cụ thể là Thủ Tướng và Chủ Tịch nước là do quốc hội bầu ra. Mà quốc hội gồm các dân biểu do dân bầu lên. Vậy thì Thủ Tướng và Chủ Tịch Nước do các dân biểu cử ra thì chính là do dân bầu lên vậy. Tại Anh và Canada thì Thủ Tướng cũng do người đứng đầu đảng nắm đa số trong quốc hội, mà dân biểu trong quốc hội thì do dân bầu lên.

Cái lắt léo thứ nhất trong cách lý luận của CS là mặc dù dân biểu tại Việt Nam do dân bầu lên, nhưng dân biểu thì lại phải do Mặt Trận Tổ Quốc sàng lọc. Mà Mặt Trận Tổ Quốc thì lại do đảng CSVN chỉ đạo. Như vậy là dân biểu do đảng CS chọn chứ không phải là do dân chọn.

Cái lắt léo thứ hai là giữa chế độ dân chủ khác và chế độ tại Việt Nam có sự khác nhau là tại các chế độ dân chủ khác, Thủ Tướng hay Tổng Thống là người lãnh đạo tối cao trong nước. Còn ở Việt Nam hay Trung Quốc thì Thủ Tướng hay Chủ Tịch nước chưa phải là người lãnh đạo tối cao trong nước mà ông Tổng Bí Thư Ðảng Cộng Sản mới là người lãnh đạo tối cao. Vậy thì ông Tổng Bí Thư Ðảng CS có do dân bầu lên không? Ông Tổng Bí Thư Ðảng CS do các đảng viên trong đảng của ông ta bầu lên. Mà đảng viên thì cũng chẳng do dân bầu lên. Ðảng viên là do ông Tổng Bí Thư lựa chọn và kết nạp vào. Thế là trong quá trình chọn người lãnh đạo tối cao của đất nước, tức là ông Tổng Bí Thư, người dân bị gạt ra ngoài, chỉ có các ông bà đảng viên bầu với nhau mà thôi. Nhân dân chỉ được nghe đài, xem báo để biết ông nào được làm Tổng Bí Thư chứ không được cầm lá phiếu để bầu cho ông Tổng Bí Thư.

Như vậy nguyên tắc nhà cầm quyền phải do dân bầu lên không được thi hành thật sự ở Việt Nam, chuyện đi bầu chỉ là màn kịch bề ngoài, một mà biểu diễn dân chủ, còn mọi sự đều do các đảng viên định đoạt.

Nếu ai cả gan dám đề cập đến sự khác nhau này thì ắt là sẽ được người ta nói rằng dân chủ mà các nước dân chủ kia có là dân chủ kiểu Tây phương, còn dân chủ theo lối Á Ðông thì khác. Cái khác ở đây nó lớn đến nỗi mọi thứ đều thu vào một mối do đảng nắm cả, dân chẳng có quyền gì cả .



Nguyên tắc Quân Bằng và Kiểm Tra

Ðối với nguyên tắc ‘balance and check’, quân bằng và kiểm tra, thì nhà nước tại Việt Nam cũng cho rằng chế độ tại Việt Nam cũng có. Về balance, quân bằng, thì Tạp Chí Cộng Sản từng có bài viết về sự quân bằng giữa nhân dân và chính quyền. Còn về ‘check’, kiểm tra, thì rõ ràng là nhà nước có đề ra khẩu hiệu ‘Dân nói, dân làm, dân kiểm tra’.

Tạp Chí Cộng Sản từng có bài viết nói là tại Việt Nam cũng có sự quân bằng giữa nhân dân và chính quyền. Bài báo đưa ra thí dụ là dân biểu là do dân bầu lên. Và quốc hội có quyền bãi chức một số viên chức chính quyền. Dân biểu do dân bầu lên tức là dân có quyền bất tín nhiệm dân biểu nếu dân biểu không làm tròn nhiệm vụ đại diện cho dân. Như thế là dân có quyền lực đối với dân biểu, tức là với quốc hội, tức là có sự quân bằng quyền lực. Rồi quốc hội có quyền bãi chức viên chức chính quyền. Quốc hội đại diện cho dân, quốc hội có quyền bãi chức tức là dân có quyền bãi chức viên chức chính quyền. Như thế tức là có sự quân bằng quyền lực vì dân cũng có quyền bãi chức.

Trên thực tế, dân biểu thì do Mặt Trận Tổ Quốc chọn, tức là do Ðảng CS chọn. Những người nào có thể gây phiền nhiễu cho Ðảng thì Ðảng bảo Mặt Trận Tổ Quốc gạt ra ngoài. Thế thì dân chẳng còn quyền lực chọn dân biểu hay bất tín nhiệm nữa mà cái quyền đó nằm trong tay Ðảng CS.

Hiện tay tuy quốc hội có quyền bãi chức một số viên chức chính quyền nhưng mới đây khi quốc hội bàn đến việc có để cho quốc hội bãi chức Thủ Tưởng và Chủ Tịch Nước hay không thì Bộ Chính Trị gạt phăng đi bắt chỉ có Ðảng mới có quyền bãi chức Thủ Tướng và Chủ tịch nước. Nếu thế thì không có cân bằng quyền lực giữa nhân dân và chính quyền rồi.


Mà ngay như nếu để cho quốc hội có quyền bãi chức Thủ Tướng hay Chủ Tịch nước thì hành động này cũng không tương đương với hành động quốc hội bãi chức Tổng Thống hay Thủ tướng tại các nước dân chủ khác.
Tại các nước dân chủ khác, Tổng Thống hay Thủ Tướng là người lãnh đạo tối cao của nước, trên đầu các ông này không còn ai khác. Còn tại Việt Nam hay Trung Quốc, Thủ Tướng hay Chủ Tịch Nước vẫn chưa phải là người lãnh đạo tối cao của nước, mà người lãnh đạo tối cao thực sự là ông Tổng Bí Thư Ðảng CS. Quốc hội không có quyền bãi chức ông Tổng Bí Thư. Nghĩa là nhân dân không có cách nào bãi chức ông Tổng Bí Thư cả. Thế là không có sự quân bằng về quyền lực giữa nhân dân và đảng. Bài báo của Tạp Chí Cộng Sản đã dùng lối lý luận mập mờ để người dân có cảm tưởng là Việt Nam cũng có sự quân bình giữa nhân dân và chính quyền như các nước dân chủ khác. Vì chính quyền độc quyền thông tin nên dù cho có người dân nào nhìn ra chỗ ngụy biện của Tạp Chí Cộng Sản thì cũng không có phương tiện mà lên tiếng bác bỏ, dù có cả gan dám lên tiếng thì cũng sẽ bị nhà nước trừng phạt bắt phải im miệng.

Còn về khẩu hiệu ‘dân nói, dân làm, dân kiểm tra’ thì chỉ có ‘dân làm’ là được thi hành.

Về ‘dân nói’ thì dân không được quyền ra báo, mọi cơ quan truyền thông đều do nhà nước nắm thì dân chỉ nói được cái gì nhà nước cho phép nói mà thôi. Những gì nhà nước không cho nói dù cho có đúng sự thật, có lý mà nhà nước không cho nói thì dân cũng không được nói.

Về ‘dân kiểm tra’ thì tại các nước dân chủ , việc kiểm tra do quốc hội, báo chí và dư luận quần chúng. Quốc hội tại Việt Nam thì do Ðảng chọn qua bàn tay của Mặt Trận Tổ Quốc, nên quốc hội không còn có tính cách độc lập, không còn là cơ quan đại diện cho dân nữa. Quốc hội không được độc lập, không thực sự đại diện cho dân thì việc kiểm tra của quốc hội rất là hạn chế. Dân biểu do Ðảng chọn thì dân biểu sợ Ðảng, không dám nói gì đụng chạm đến Ðảng, thế thì việc kiểm tra rất khó khăn. Báo chí thì đều do nhà nước nắm cả .

Những năm gần đây tuy báo chí có nêu lên một số vấn đề và phê phán nhưng những việc liên quan đến lãnh đạo cấp cao thì báo chí không được đụng đến. Thiếu tự do báo chí thì công việc kiểm tra cũng bị hạn chế. Còn việc kiểm tra bằng dư luận quần chúng thì dân không được biểu tình. Một số người biểu tình bị công an bắt giam, trù dập. Chẳng những thế ông Tổng Bí Thư lại có lần nói những người biểu tình là lạm dụng dân chủ .
Như vậy là nhà nước ra khẩu hiệu ‘dân kiểm tra’ nhưng lại không có cơ chế để cho dân có thể làm việc kiểm tra một cách hữu hiệu. Thế thì có khác gì bảo một người đi cày mà không đưa cho cày, không đưa cho trâu, với hai bàn tay không mà bảo đi cày.
Tại một số nước dân chủ, người ta còn ra luật cho phép công dân được lục giấy tờ, hồ sơ của cơ quan nhà nước để bảo đảm cho dân làm công việc kiểm tra hữu hiệu hơn. Nhờ vậy tại các nước đó, nhiều nhà báo có thể lục hồ sơ của cơ quan nha ønuớc để làm các phóng sự về các vụ lem nhem của chính quyền. Còn tại Việt Nam, có bao nhiêu người dân dám đòi cơ quan nhà nước trình giấy tờ, hồ sơ để mình kiểm tra?



Quan niệm về xã hội dân sự

Những năm sau này, có một số tác giả tại các nước dân chủ ra sách nói về quan niệm xã hội dân sự, nghĩa là một xã hội trong đó người dân tự lập ra các tổ chức, tự điều hành các tổ chức của mình để giải quyết các vấn đề của mình. Một số nhà tranh đấu cho dân chủ ở hải ngoại bàn về việc thành lập xã hội dân sự để thay thế cho xã hội hiện nay tại Việt Nam, là một xã hội trong đó mọi tổ chức đều do chính quyền và đảng CS đặt ra và chi phối. Trong khi đó thì báo chí trong nước, cụ thể là báo Tuổi Tre,û cũng từng có bài giới thiệu sách của một tác giả nói về xã hội dân sự . Mục đích của bài báo là khuyến khích thanh niên tham gia các tổ chức của quần chúng mà làm các công tác xã hội.

Nhưng xã hội Việt Nam hiện nay khác với xã hội các nước dân chủ khác là các tổ chức gọi là của quần chúng tại Việt Nam thì do chính quyền lập ra và kiểm soát, nói chính xác hơn là do Ðảng lập ra và lãnh đạo, còn tại các nước dân chủ có một xã hội dân sự thật sự thì tổ chức quần chúng là do quần chúng lập ra thật, nó không bị chính quyền chi phối hay đảng cầm quyền chi phối.

Xét bề ngoài, sự khác nhau kể trên có vẻ như không đáng kể . Người ta có thể nói thì: tổ chức mang danh là của ‘quần chúng’ do chính quyền lập ra hay tổ chức quần chúng thực sự cùng đều làm việc xã hội cả . Người dân tham gia tổ chức ‘quần chúng’ của chính quyền hay tổ chức quần chúng của quần chúng đều làm công tác xã hội cả . Có gì khác nhau đâu. Trên thực tế sự khác nhau này đưa đến một số hậu quả cho xã hội.

Tổ chức mang danh quần chúng do đảng cầm quyền lập ra không phải luôn luôn phát xuất từ quyền lợi của quần chúng mà thường phát xuất từ quyền lợi của chính quyền, hay của đảng cầm quyền. Tổ chức quần chúng do quần chúng lập ra phát xuất từ việc quần chúng nhìn thấy mình có nhu cầu, có các vấn đề cần giải quyết nên các tổ chức này đi sát với nhu cầu của quần chúng và giải quyết các nhu cầu của quần chúng một cách hữu hiệu. Còn tổ chức ‘quần chúng’ do chính quyền lập ra thì đôi khi chỉ lo phục vụ cho nhu cầu của chính quyền, trong khi nhu cầu của dân thì có thể bị lơ là.

Các tổ chức do quần chúng lập ra có tính cách tự nguyện, người ta gia nhập các tổ chức này phần lớn phát xuất từ thiện chí, muốn vào để giải quyết các nhu cầu và vấn đề của xã hội chứ không phải vì danh lợi , vì các tổ chức kiểu này chẳng có mấy danh lợi để mà ban phát . Còn tổ chức mang danh ‘quần chúng’ do chính quyền lập ra thì luôn luôn đi liền với danh, lợi, và quyền. Người gia nhập các tổ chức ‘quần chúng’ do chính quyền lập ra không hẳn chỉ thuần là do thiện chí muốn đóng góp cho xã hội mà còn có thể do lý do quyền lợi bản thân, họ có thể coi việc phục vụ là việc làm cốt để lấy thành tích với mục đích được thăng thưởng trong tổ chức.

Nếu chính quyền dành độc quyền chỉ có mình mới được thành lập và điều hành các tổ chức mang danh ‘quần chúng’ thì sẽ làm nảy sinh ra hiện tượng tiêu cực trong quần chúng. Quần chúng sẽ thấy trong khi xã hội đầy rẫy vấn đề mà mình không được quyền tự do thành lập tổ chức để giải quyết mà bắt buộc phải gia nhập tổ chức của chính quyền, rồi lại thấy trong tổ chức của chính quyền lập ra nhiều người chỉ gia nhập với ý đồ tự tư tự lợi thì những người có thiện chí sẽ sinh ra chán nản, quay lưng với xã hội, chỉ lo thu vén cho cá nhân. Trong xã hội mà chính quyền dành độc quyền nắm các tổ chức ‘quần chúng' sinh ra hiện tượng chính quyền luôn luôn kêu gọi dân nên đóng góp cho xã hội trong khi đó thì dân tỏ ra ù lì, bất cần.

Nói tóm lại, chế độ CS tại Việt Nam thấy ở các nước dân chủ thật sự có món gì hay ho đều cho nhà báo của mình viết những bài lý luận nói rằng chế độ của đảng CS cũng có những món hay ho đó mặc dù cơ chế chính quyền và xã hội tại Việt Nam từ hàng chục năm nay chẳng có gì thay đổi, vẫn chỉ là cơ chế của một chế độ độc tài, quyền hành tập trung vào một đảng. Các nhà lý luận của chế độ dùng lối hành văn mập mờ, ngụy biện để làm cho dân Việt tưởng là chế độ tại Việt Nam có đầy đủ những gì các nước dân chủ thật sự khác đang có.

Nếu ai tinh ý thấy có những điểm khác nhau giữa các nước dân chủ thật sự và chế độ ở Việt Nam mà nêu lên thắc mắc thì lại được nghe câu thần chú là quan niệm đó là quan niệm dân chủ Tây phương không thích hợp với Á Ðông. Chỉ một câu như vậy là đủ đem tất cả các cái hay của dân chủ đổ xuống sông xuống biển cả , không còn tác dụng gì ở Việt Nam nữa. Trong khi họ cứ cố bám theo ‘định hướng XHCN’, không lẽ họ không còn nhớ chủ nghĩa Mác - Lê là từ đâu ra? Phương Ðông hay phương Tây?

Minh Ðức

*
********************************************
*
Chuyện bầu cử của CSVN
Kiêm Ái
1992

Cứ bảo nhau rằng mới với me,
Bảo rằng năm cũ chẳng ai nghe
Tú Xương
--------------------------------------------------------------------------------

Cách nay khoảng mấy năm, một người quen có cho tôi biết: Sang năm Cộng Sản sẽ cho bầu cử tự do, một đoàn thể lớn ở đây đã chuẩn bị để đưa người về tranh cử, vì nghe đâu Việt kiều cũng được ứng cử. Có thể đây là cơ hội để mình lật đổ Cộng Sản trong hòa bình chăng? Người của đoàn thể này đông lắm, có đến ba phần tư cử tri miền Nam ủng hộ họ. Anh nghĩ sao?. Giọng nói nghe rất phấn khởi, mặt mày rất tươi tắn, anh ta nói một hơi không ngưng nghỉ, nhưng khi thấy bộ mặt của tôi, anh ta ngạc nhiên hỏi:

Ủa! Anh cũng biết rồi sao?. Tôi cho anh ấy hay là tôi biết trước khi Cộng Sản tiết lộ tin này ra ngoài, không phải tôi có tay trong tay ngoài trong bộ chính trị của Việt Cộng, nhưng đó là sách lược của Cộng Sản, đó là chiếc bánh vẽ Cộng Sản đem ra triển lãm mỗi khi cần, để cho những người quốc gia nhẹ dạ tưởng thật mà bàn tán, chuẩn bị, ve vuốt Cộng Sản và nhất là quên cái bổn phận chính yếu của mình.

Sau đó nghe đâu có một người nguyên là sĩ quan cấp tá của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa được ra ứng cử, tôi không theo dõi nên không biết ông ta có đắc cử hay không, nhưng nghe báo và đài Cộng Sản có phỏng vấn ông ta, tôi chắc là ông ta đã trúng cử. Người quen này của tôi từ đó mỗi khi gặp tôi chỉ nói chuyện qua loa về trời trăng mây nước chứ không nói chuyện thời cuộc nữa, không biết có phải vì tôi không đồng quan điểm với anh ta hay vì cho rằng tôi là kẻ chống Cộng tới sáng hoặc vì anh ta nghi tôi là & cán bộ cao cấp của Cộng Sản nên mới biết tin tức trước khi CSVN phổ biến.

Sau năm 1975, có quá nhiều tin đồn, nhiều tin rất động trời, nhiều tin rất hấp dẫn nhưng rốt cuộc, tất cả đều là & tin vịt. Khi Cộng Sản mới vào miền Nam có tin cho rằng chiếm miền Nam xong quân Bắc Việt sẽ trở về Bắc, còn chính phủ lâm thời miền Nam sẽ &trung lập. Ðến ngày 19.5.1975, người ta nghe Cộng Sản chôn sống Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam mới bật ngữa ra rằng chính Cộng Sản miền Bắc mới là chủ cuộc chiến và dành hết công lao chiến thắng cho mình, còn MTGP chỉ là công cụ.

Khi Việt Cộng dùng tất cả các phương tiện quân sự cũng như dân su xe vận tải, xe nhà binh và tàu thủy để chở tất cả những gì tháo gở được đem về Bắc trên quốc lộ số Một, trên đường mòn Hồ Chí Minh và đường biển, y chang sau Ðệ Nhị Thế Chiến, Cộng Sản Nga đã gở từ mái tôn đến đường rầy, nhà máy của Ðức Quốc đem về Nga, người dân miền Nam cảm thấy những ngày tới sẽ rất bi đát và nhớ lời cụ Hồ: giải phóng miền Nam, xây dựng miền Bắc mà ngán ngẫm thì có tin đồn Mỹ cho phép Việt Cộng chỡ hết tài sản miền Nam rồi là rút về Bắc, vì trong hiệp định có nói Mỹ bồi thường 4 tỉ Mỹ kim cho chúng, trông cho chúng chở lẹ lẹ để về Bắc cho khuất mắt.

Sau mấy tháng các ông chồng đi trình diện học tập biệt vô âm tín, các bà vợ đang lo sốt vó thì có tin đồn Mỹ đã mua họ với Việt Cộng và đưa qua Mỹ rồi.
Từ 26 năm qua, có rất nhiều chính phủ lưu vong đã được thành lập tại hải ngoại, với nhiệm vụ cao cả là về tiếp thu chính quyền Cộng Sản, vì Cộng Sản nay đã no đủ, chúng chỉ muốn bảo vệ tiền bạc châu báu cướp được bấy lâu nay, chúng không muốn cầm quyền, vì sợ sẽ bị lật đổ thì khi đó mạng sống của chúng cũng không còn, tôi được người Mỹ xấp po về tiếp thu chính quyền, tổ chức bầu cử, thành lập đệ tam Cộng Hòa v.v& thế là lần lượt bao nhiêu cái mặt tham danh tham lợi, muốn kiếm chút cháo cuối đời hay lãnh một cái chức tổng, bộ trưởng cho nó oai, chết xuống tuyền đài mà xưng với&Diêm vương.

Lần lượt, những nhân vật tai to mặt lớn sa lưới con nhện chính phủ, thực đúng là chú phỉnh.
Việt Cộng có quá nhiều bánh vẽ, mỗi khi cần chúng lại lấy ra xài với sự trợ lực tuyên truyền của bọn nằm vùng, bọn tay sai để những người Việt Quốc Gia nhẹ dạ, những người Việt quốc gia chủ trương chấp chánh với bất cứ giá nào, hay là những người tranh đấu quá mệt mỏi thành ra&bịnh, hăng hái chăm chú vào những cái bánh vẽ mà quên đi những gì Cộng Sản đang làm, chẳng khác chi con thỏ cứ dừng lại trước những củ ca rốt trong khi con rùa cứ nhẫn nha trườn từng bước nhỏ cũng đạt thắng lợi. Con thỏ còn được nhai những củ cà rốt bên đường chứ những kẻ tin theo VC chỉ có ăn bánh vẽ.

Cái vụ sửa đổi hiến pháp cũng một thời làm cho người Việt hải ngoại tốn không biết bao nhiêu giấy mực, tranh cải, cuối cùng cũng chỉ là trái núi đẻ ra con chuột.

VC cho biết sẽ tổ chức bầu cử ngày 19.5.2002, nghĩa là sớm hơn thường lệ đến &5 tháng! Ngoài ra còn có tin đồn Việt kiều cũng được về ứng cử. Thế là, có những luận điệu đưa ra: dưới áp lực quốc tế, vì bị phản đối từ trong nước ra đến hải ngoại, v.v& và v.v& nên Cộng Sản Việt Nam phải chấp nhận dân chủ hóa dần dần mà mở đầu là & cho tự do bầu cử quốc hội. Có thể lắm, có thể đến tháng 4 năm 2002 Việt Cộng sẽ ra nghị quyết cho Việt Kiều về nước tranh cử và sẽ được mười hay 12 ghế trên tổng số mấy trăm ghế. Thế là những kẻ đón gió trở cờ, tay sai Cộng Sản sẽ phụ họa, bài bản thành phần thứ ba, một nước Việt Nam trung lập trong một Ðông Dương trung lập, hay hấp dẫn hơn nữa Mỹ sẽ trở lại Cam Ranh và lúc đó, Mỹ sẽ cung cấp súng ống đạn dược cho 10 ngàn quân của Mặt Trận này, 20 ngàn quân của Chánh phủ kia sẽ được Mỹ dấu ở Cam Ranh và v. v& sẽ được VC cho tay sai trình bày một cách hấp dẫn, vô tình, chúng ta đã bỏ quên linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý với cuộc đấu tranh của ngài, đã quên những huynh trưởng Hồ Tấn Anh, Nguyễn Thị Thu đã tự thiêu cho tự do tôn giáo, đã quên thầy Huyền Quang, Quảng Ðộ, Không Tánh Trí Siêu là những người đang cương quyết dành cho được tự do tôn giáo.

Một kinh nghiệm chua xót tại Bắc Cali này trong dịp Nguyễn Tấn Dũng đem gần 100 tên Việt Cộng qua đây ăn xin, thay vì cùng hiệp lực tấn công phái đoàn Cộng Sản với những người tổ chức biểu tình phản đối, bọn tay sai cứ châu đầu vào tấn công chị Nguyễn Thị Ngọc Hạnh và anh Phạm Anh Cường để đồng bào lo đối phó với những tên này, thế là chuyện Nguyễn Tấn Dũng bị lu mờ, trong khi đó, vì chống bọn Nguyễn Tấn Dũng mà nay chị Ngọc Hạnh và anh Phạm Anh Cường đang nằm trong lao tù mà còn bị bọn họ tiếp tục tấn công!

Ai bình tỉnh nghĩ lại sẽ thấy một chiến dịch có chiến thuật, có kế hoạch rõ ràng để làm giảm đi hiệu quả cuộc đấu tranh chống Cộng. Khi linh mục Lý vừa công khai phát động cuộc đấu tranh đòi tự do tôn giáo thì tay sai Cộng Sản phóng ra những bài viết về đời tư của ngài, vu vạ cho những người ủng hộ cha Lý thế này thế khác mong làm giảm uy thế của cuộc đấu tranh. Có ai đặt câu hỏi rằng vì sao bọn họ cũng chống Cộng mà ngu muội cho đến nỗi chỉ trích, chửi bới vu vạ cho một người đang ở trong vòng kềm kẹp của Cộng Sản mà đã và đang dũng mãnh chiến đấu, nếu mình không trợ lực cho ngài thì cũng để cho ngài rảnh tay chiến đấu, đến hồi kết cuộc rồi phê bình, rút ưu khuyết điểm, lúc đó, nếu linh mục Nguyễn Văn Lý có quá khứ bất xứng đem ra phê phán cũng chưa muộn.

Phạm Văn Ðồng khi bị Hồ Chí Minh cướp vợ một cách trắng trợn cũng ức lòng, cũng phẩn hận lắm chứ, thế mà vì lợi ích của Ðảng Phạm Văn Ðồng đành câm miệng. Không phải tôi cố ý khen Phạm Văn Ðồng, những tên như Tú Gàn cũng đầu đen máu đỏ, cũng được ăn học tới nơi tới chốn, cũng chức này tước nọ, hơn thì có chứ không thua Phạm văn Ðồng, nhưng vì chúng không phải là người quốc gia mà là Việt Cộng hay tay sai Việt Cộng. Cộng Sản nói tư tưởng phát xuất hành động, xem hành động của chúng thì biết chúng là ai rồi.

Trở lại với cuộc bầu cử, chúng ta thấy dụng tâm của Cộng Sản Việt Nam là làm dịu cái tội tày trời đem đất và biển biếu không cho Trung Cộng, làm cho người ta quên đi cuộc đấu tranh cho tự do tôn giáo, làm cho người ta không còn nhớ đến ít nhất hai mạng người đã hy sinh vì đạo pháp, quên đi một linh mục vì đạo mà tranh đấu nay đang ở trong tù mà bề trên chẳng những không đoái hoài tới mà còn chỉ trích ngài thậm tệ.

Nói như vậy có người sẽ hỏi nếu từ đây cho đến tháng 5.2002 mà Việt Cộng cho bầu cử ứng cử tự do, có quốc tế giám sát thì sao? Vô lý chúng ta cứ chống Cộng tới sáng, tới chiều, mặc cảm cho rằng Việt Cộng không bao giờ có thiện chí, không cho Việt Cộng cơ hội để trở về với dân tộc, không tin rằng Việt Cộng phải đáp ứng nhu cầu thời đại, kế hoạch hoàn cầu v.v& Không! Chúng ta luôn tạo cơ hội, luôn khuyến khích Việt Cộng trở về đường ngay nẻo chánh, nhưng chúng ta không mắc mưu Việt Cộng những khi chúng không thực tâm mà chỉ dùng quỉ kế để gạt chúng ta.

Muốn biết chúng có dùng quỉ kế hay không cũng không khó khăn gì. Ví dụ bây giờ cho đến 19.5.2002, Việt Cộng tuyên bố tự do bầu cử, có quan sát viên quốc tế, có báo chí ngoại quốc hiện diện, chúng có thực tâm trở về với dân tộc không? Không! Muốn trở về với dân tộc, trước hết Việt Cộng sẽ cho tự do tôn giáo, không can thiệp vào nội bộ điều hành, phụng vụ của các tôn giáo. Việt Cộng phải cho tự do ngôn luận nhất là báo chí, tự do lập hội, lập đảng, và nhất là thi hành nghiêm chỉnh hiến pháp và luật pháp, dù là luật pháp .. Việt Cộng.

Nếu làm được những điều này, chúng ta có thể tin Việt Cộng có thiện chí, và sau khi thi hành nghiêm chỉnh những điều này rồi, việc bầu cử quốc hội mới có giá trị đích thực. Do đó, người Việt Quốc Gia hải ngoại chỉ có hai con đường, một là tranh đấu buộc Việt Cộng phải thực thi nhân quyền và tự do tại Việt Nam để đi đến một chế độ dân chủ tự do thực sự và qua lá phiếu tự do của toàn dân, ai được dân tín nhiệm, người đó được quyền đại diện cho dân, thể chế nào dân lựa chọn sẽ là thể chế Việt Nam. Muốn được vậy, xin lập lại, người dân phải được tự do quyết định lá phiếu của mình, tức là phải có những quyền căn bản của con người trước khi dùng lá phiếu.

Cũng xin nói rõ trong cuộc đấu tranh và trong thế giới tự do mà người Việt đang sinh sống, có nhiều người nghĩ ra cách này hay cách khác trong cố gắng làm sao cho dân tộc sớm có tự do dân chủ, có người chủ trương dùng võ lực, có người chủ trương đến gần Cộng dùng ảnh hưởng của người Quốc gia cảm hóa chúng, có người chủ trương đánh không lại chúng thì& hợp tác với chúng v.v& nhưng, con đường chúng ta phải đi, thiết nghĩ không có cách gì hơn là tranh đấu cho Việt Cộng phải trả lại cho dân tộc quyền tự quyết, đem lại tự do dân chủ cho đất nước, làm cho Cộng Sản thấy con đường sống của chúng là phải thực thi dân chủ tự do, chúng không thể nào giữ mãi độc tài đảng trị, vì qua việc làm phản bội dân tộc quá rõ ràng khi chúng cắt đất tổ tiên cho Trung Cộng, chính hàng ngũ đảng viên cũng đã khỉnh khi, ghê tởm chúng, việc chúng bị lật đổ do chính những kẻ trong lòng đẳng, những kẻ đã phục vụ chúng, đó là chuyện đương nhiên, và chỉ là thời gian thôi.

Gần đây, có người hô hào thành lập chính phủ lưu vong để có đại diện chính thức ăn nói với quốc tế, đây là một ý nghĩ tốt, tuy nhiên thực tế không thể làm được.
Một là chính phủ này được thành lập ở đâu? Vì chỉ có những nước như Hoa Kỳ, Pháp, Anh, Ðức v.v& nhưng một nước đã bang giao với nước khác không thể lập một chính phủ với mục đích lật đổ quốc gia mình đang bang giao.

De Gaulle lập chính phủ lưu vong vì có đồng minh Anh, Mỹ. Những chính phủ kiểu chú phỉnh thì không ai đếm xỉa, nhưng nếu một chính phủ có chủ trương đường lối và kế hoạch rõ rệt, có uy tín thì Việt Cộng sẽ yêu cầu quốc gia mà chính phủ lưu vong cư ngụ giải tán lập tức. Chi bằng, chúng ta cứ gia tăng hoạt động trong các đoàn thể với mục đích chung là lật đổ Cộng Sản, khi đoàn thể nào đang thực hiện một kế hoạch chống Cộng, các đoàn thể khác ủng hộ hay ít ra, nếu không đồng quan điểm hay kế hoạch thì nên im lặng để cho họ làm, sau khi chấm dứt kế hoạch hay chiến dịch chúng ta sẽ rút ưu khuyết điểm. Ðừng làm như những tên tay sai Cộng Sản trong cuộc đấu tranh của linh mục Nguyễn Văn Lý, ngài vừa lên tiếng đấu tranh tại Nguyệt Biều thì bên này, ngay trong tuần lễ đó đã lên tiếng cho ngài có quá khứ bất xứng, thực ra quá khứ bất xứng của ngài không có, bằng chứng là Cộng Sản cũng không tìm ra được, mà dù có bằng chứng đi nữa cũng không liên quan tới cuộc đấu tranh.

Chúng ta biết những tên này rõ ràng là Cộng Sản. Trong tương lai nếu xảy ra trường hợp tương tự, chúng ta phải đồng loạt vạch mặt và tẩy chay những kẻ này, vì bộ mặt thật của chúng đã phơi bày: là tay sai Cộng Sản.

Chuyện bầu bán của Cộng Sản được thực hiện sớm hơn nằm trong kế hoạch của Cộng Sản với hai mục đích:
- làm dịu đi sự phẩn nộ của toàn dân về việc phản bội tổ quốc của chúng đang bị chính đảng viên Cộng Sản phản đối. Bây giờ, đảng viên nào không phản đối hay tích cực bênh vực chúng, chúng sẽ giới thiệu ra ứng cử và đắc cử. Ở quốc ngoại, ai ủng hộ Việt Cộng hay ít phản đối chúng hoặc tiêu cực, rất hy vọng chúng mời về ứng cử,

- nếu để đến tháng 10.2002 sẽ có thể có biến động mà quốc hội là cơ quan có uy thế trước quốc tế.

Vì vậy xin các đoàn thể đấu tranh không nên mất nhiều thì giờ với việc bầu cử, sửa hiến pháp, hòa giải hòa hợp, mà chỉ nên chú tâm đến cuộc đấu tranh cho nhân quyền trong đó tự do tôn giáo là điểm chính yếu.


Kiêm Ái


*
***********************************************************************
*

10 điều kiện cơ bản thiết yếu

để cuộc Bầu cử Quốc hội 2007 Đa đảng Tự do Dân chủ thực sự

khỏi bị toàn Dân Việt Nam đồng loạt tẩy chay


F G E

Việt Nam, ngày 20 - 06 - 2006

& ngày 08 - 01 - 2007

Điều 4 Hiến pháp Nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam năm 1992 đã quy định cách rất độc đoán và hoàn toàn mất dân chủ như sau : “Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả Dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. Vậy để có thể có cuộc bầu cử Quốc hội 2007 Đa đảng Tự do Dân chủ thực sự, ngay từ bây giờ sinh hoạt chính trị Việt Nam phải có 10 điều kiện cơ bản thiết yếu không thể thiếu sau đây :

1- Quốc hội khoá 11 đương nhiệm do ĐCSVN dựng nên nầy phải công khai chính thức huỷ bỏ điều 4 rất độc đoán và hoàn toàn mất dân chủ của Hiến pháp trên đây.

2- Nếu ĐCSVN thực tâm chấp nhận đa đảng đúng nghĩa, thì Quốc hội đương nhiệm phải thành lập ngay Hội đồng chuẩn bị Bầu cử Quốc hội đa đảng chân chính đầu tiên. Hội đồng nầy phải biên soạn và công bố Luật về Đảng phái độc lập, Luật về Ứng cử, Bầu cử tự do dân chủ thực sự, Luật về Tự do Thông tin Ngôn luận, Tự do Báo chí, Luật về phát thanh, truyền hình phi đảng phái…

3- Các Đảng phái dân chủ nầy phải có Văn phòng, Trụ sở rõ ràng ; được công khai đi lại tự do và an toàn để phát triển lực lượng ; phải có các Cơ quan thông tin ngôn luận tự do độc lập, không bị Nhà Cầm quyền đương quyền khống chế, đàn áp, tịch thu, phạt tiền,… Nghĩa là phải có Luật Tự do Báo chí, Tự do Lập hội thật rõ ràng và công bằng trước khi có cuộc tranh cử.

4- Các nhà đấu tranh cho tự do dân chủ, tự do tôn giáo phải được thả khỏi tù, hết bị quản chế và không còn bị khống chế - hoặc bị cấm sử dụng mà không tuyên bố - điện thư, điện thoại, Internet vì những lý do mơ hồ, vu vơ . Toàn Dân không còn bị khống chế và bị đe doạ phạt tiền rất nặng về tự do thông tin bởi Nghị định số 56/2006/NĐ-CP ngày 06-6-2006 của Nhà cầm quyền CSVN vì Nghị định này ngang nhiên vi phạm điều 19 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị được Liên Hiệp Quốc biểu quyết năm 1966, mà Việt Nam đã xin tham gia năm 1982 : “1- Mọi người đều có quyền giữ quan điểm của mình mà không bị ai can thiệp vào. 2- Mọi người có quyền tự do ngôn luận. Quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới, bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật, hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng nào khác theo sự lựa chọn của mình”.

5- Các Đảng phái dân chủ phải được quy định thời gian và số lần xuất hiện để phát biểu và vận động trên đài phát thanh, truyền hình và các phương tiện truyền thông công luận ngang bằng với ĐCSVN. Nghĩa là trước khi bầu cử đa đảng tự do dân chủ chân chính, các cơ quan truyền thông công luận phải được phi đảng phái hóa, để phục vụ tất cả mọi đảng phái công bằng vô tư như nhau.

6- Các đảng phái tham gia tranh cử phải được quyền tự do đưa ra các ứng cử viên cách bình đẳng. Các hội đoàn thuộc Mặt trận Tổ quốc VN - cơ quan vệ tinh nô bộc của ĐCSVN - như Đoàn Thanh niên CS HCM, Hội Phụ nữ, Hội Cựu Chiến binh, Hội Nông dân, Ủy ban Đoàn kết của các Tôn giáo,… không được đưa người ra ứng cử để chia phiếu hoặc giành phiếu cho ĐCSVN cách trá hình xảo quyệt.

7- ĐCSVN không được lạm dụng các phương tiện sẵn có của một Nhà nước mà mình đang khuynh loát để chiếm lợi thế cho mình trong việc tranh cử, như sử dụng công quỹ, công sở, công xa, như độc chiếm các đài truyền thanh - truyền hình và cả hệ thống báo chí khổng lồ (hơn 600 tờ báo đủ loại) mà mình đã tạo lập… Nghĩa là, trước khi bầu cử đa đảng tự do dân chủ thực sự, ĐCSVN phải từ bỏ các lợi thế của một siêu quyền lực điều khiển một Nhà nước tay sai như 60 năm qua mà người Dân nào cũng đều nhận thấy, không được tiếp tục xảo trá che mắt Dân như thế nữa.

8- Hai lực lượng Công An và Quân đội chỉ làm nhiệm vụ Bảo vệ An ninh Tổ quốc và toàn Dân, không phục vụ riêng một đảng, một tổ chức nào. Các đảng viên của bất cứ đảng chính trị nào đang phục vụ trong 2 lực lượng ấy, phải đặt ích lợi Tổ quốc và Dân tộc lên trên ích lợi cục bộ của đảng mình.

9- Các Cử tri phải được tự do tiếp cận tất cả các đảng phái để tìm hiểu, lựa chọn, không mảy may chịu bất cứ một mua chuộc, hù dọa, hay áp lực nhỏ nào, đặc biệt từ phía ĐCSVN.

10- Sau cùng bên cạnh Ủy ban bầu cử phải có một Ủy ban Quốc tế giám sát bầu cử và kiểm phiếu cách công minh khoa học, theo các tiêu chuẩn dân chủ văn minh đã được Liên Hiệp Quốc thừa nhận, để chứng tỏ cuộc bầu cử Quốc hội 2007 là một cuộc cạnh tranh chính trị công bằng, lành mạnh, đáng Quốc tế thừa nhận và toàn dân thỏa lòng.

Khối 8406, các Đảng phái dân chủ chân chính và toàn Dân Việt Nam phải kiên trì tẩy chay bất cứ cuộc Bầu cử dân chủ giả hiệu nào dù độc đảng hay đa đảng, cho đến khi thực sự có đủ 10 điều kiện cơ bản thiết yếu nêu trên. Vì nếu thiếu một trong 10 điều kiện ấy thì chưa thể có Bầu cử dân chủ chân chính như đã từng xảy ra tại Việt Nam thời 1945-1988.

Công bố tại Việt Nam, ngày 20-6-2006 & ngày 8-2-2007
Đại diện lâm thời Khối 8406

gồm hàng vạn CSDCHB quốc nội & hải ngoại :

Đỗ Nam Hải, Kỹ sư, Sài Gòn

Trần Anh Kim, Cựu Sĩ quan, Thái Bình

Nguyễn Văn Lý, Linh mục Công giáo, Huế

No comments: