Wednesday, June 27, 2007

Những thông điệp cần phải hiểu

Những thông điệp cần phải hiểu
Monday, June 25, 2007


(Nhận định của VNCR 062707)


Cuộc biểu tình phản đối Chủ Tịch Nhà Nước Việt Nam Cộng Sản Nguyễn Minh Triết tại trước khách sạn St. Regis Monarch Beach Resort ở quận Cam hai ngày cuối tuần vừa qua đã là một thông điệp mạnh mẽ gởi cho chính phủ và đảng Cộng Sản Việt Nam, đó là trừ phi đảng Cộng Sản Việt Nam trả lại tự do, dân chủ và nhân quyền cho 80 triệu dân Việt Nam, những nhà lãnh đạo Việt Nam đi đâu cũng sẽ bị săn đuổi như vậy. Cuộc biểu tình còn cho thấy sự đoàn kết của cộng đồng Việt Nam đối với những việc phải làm. Những kẻ môi giới để cho người Cộng Sản xâm nhập gây chia rẽ trong cộng đồng cũng cần nhìn và nghe những phản ứng của đồng hương trong cuộc biểu chống Nguyễn Minh Triết để bỏ đi những ý định thiếu lương thiện. Cộng đồng Việt Nam ở quận Cam có thể không đồng ý kiến với nhau về nhiều vấn đề, nhưng điều chắc chắn là hầu hết không chấp nhận Cộng Sản. Lý do dễ hiểu: tuyệt đại đa số đồng hương đều là những nạn nhân của Cộng Sản.

Lần đầu tiên, Chủ Tịch Nhà Nước Việt Nam Cộng Sản Nguyễn Minh Triết đến thăm một nơi gần thủ đô của người Việt tị nạn Cộng Sản nhất. Vậy mà trước ngày ông Triết lên đường, chưa bao giờ hồ sơ nhân quyền tại Việt Nam lại tệ hại đến như vậy. Chính giới Hoa Kỳ cũng ngạc nhiên là sau khi chính phủ của Tổng Thống Bush bật đèn xanh để chấp nhận cho gia nhập tổ chức WTO, Hà Nội đã phản bội ngay bằng cách gia tăng việc đàn áp những nhà bất đồng chính kiến, mở cuộc tấn công vào Tòa Tổng Giám Mục Huế, bắt giam và đưa ra tòa Linh Mục Nguyễn Văn Lý. Hà Nội đã chuẩn bị cho chuyến đi của ông Nguyễn Minh Triết bằng cách bịt miệng Linh Mục Lý ngay trong phiên tòa. Ảnh chụp này đã được chuyển đi khắp thế giới và những ảnh hưởng của hình ảnh này là điều mà Hà Nội đã không lường trước được. Nó đã trở thành một trái bom nổ tung tại những diễn đàn chính trị và tôn giáo quốc tế. Cứ cho rằng Linh Mục Nguyễn Văn Lý lên tiếng phê phán chế độ vì việc bắt giữ ông là hành động phi pháp, thì đó cũng chỉ là một chuyện bày tỏ thái độ một cách bất bạo động. Một nhà nước tập trung quyền lực trong tay, một nhà nước độc đảng, độc tài như nhà nước Việt Nam thì sao lại vẫn phải sợ hãi tiếng nói của một tu sĩ đến như thế. Nếu mọi người nhìn kỹ lại bức hình chụp công an bịt miệng Linh Mục Nguyễn Văn Lý thì sẽ thấy cái ác của cả một chế độ được thể hiện trong hành động bịt miệng vị tu sĩ đơn độc này. Ðôi mắt, cánh tay và bàn tay có luyện tập của tên công an mặc thường phục tuy bịt miệng Linh Mục Lý nhưng ở trong tư thế sẵn sàng bẻ gãy cổ vị tu sĩ này. Từ năm 1947 đến nay, theo lệnh của Hồ Chí Minh và đám môn đồ của ông ta sau này, đã biết bao nhiêu người bị bắt, bị bịt miệng và bị bẻ cổ như thế?

Những hình ảnh trên thực sự là một phản diện với những hình ảnh xuất hiện trên tuần báo Việt Weekly vài tháng trước đây mô tả những cuộc họp giữa Võ Văn Kiệt và nhóm chủ trương của tuần báo này. Nhưng quan trọng nhất vẫn là nội dung của cuộc gặp gỡ. Người ta có thể đọc được lời kêu gọi hòa hợp hòa giải của cựu Thủ Tướng Võ Văn Kiệt. Vào năm 2006, vấn đề hòa hợp hòa giải không còn là điều cấm kỵ thảo luận trong cộng đồng Việt Nam nữa, nhưng hòa giải như thế nào mới là điều quan trọng. Trước hết, người đưa ra ý kiến hòa giải là một ông cựu thủ tướng Cộng Sản và đối tượng để hòa giải là khối người tị nạn đã vì những người như ông Võ Văn Kiệt mà phải bỏ nước ra đi tìm đường sống. Sau nữa là tư thế của ông Võ Văn Kiệt khi đưa ra vấn đề hòa hợp hòa giải. Tư thế của ông như thế nào? Có nói bao nhiêu, có xưng tụng bao nhiêu về nhân vật này cũng bằng thừa, bởi vì trước mắt, ông Võ Văn Kiệt vẫn còn là một cựu thủ tướng chưa hòa giải được ngay với đảng Cộng Sản của ông ta, chưa hòa giải được với những cựu đồng chí của ông ta như các ông Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Hà Sĩ Phu, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần... hoặc giới trẻ thuộc thế hệ trẻ sau này như Phương Nam Ðỗ Nam Hải, Nguyễn Văn Ðài, Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân... huống chi là đối với những nhân vật bất đồng chính kiến không Cộng Sản như Bác Sĩ Nguyễn Ðan Quế, Giáo Sư Ðoàn Viết Hoạt, Hòa Thượng Quảng Ðộ, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, ông Nguyễn Ðình Huy. Ông Võ Văn Kiệt chưa hòa giải được với những người chống Cộng Sản ở gần ông thì làm sao ông với tới được cộng đồng người Việt ở hải ngoại mà hầu hết là những nạn nhân của đảng Cộng Sản đang cầm quyền tại Việt Nam.

Cho nên, vấn đề hòa giải mà cựu Thủ Tướng Võ Văn Kiệt đưa ra làm chúng tôi nhớ lại rằng, trong năm 1968, tức là vào dịp Tết Mậu Thân, Cộng Sản Hà Nội ra lệnh cho những đơn vị của họ vi phạm lệnh ngưng bắn do chính họ đưa ra mở cuộc tổng tấn công và nổi dậy vào các thành phố miền Nam và thủ đô Sài Gòn. Cuộc tổng tấn công thất bại đã đành, nhưng cũng chẳng có nổi dậy. Ngược lại qua cuộc tổng tấn công, đường dây đặc công, giao liên và bọn nằm vùng Cộng Sản đã bị lộ nên bị phá nát. Cái thắng lợi duy nhất trước khi lực lượng Cộng Sản rút khỏi cố đô Huế là họ đã đập đầu, siết cổ và chôn sống gần 6,000 thường dân trong đó gồm cả những tu sĩ công giáo. Trong khi đó, hàng ngày, đám cán bộ tuyên truyền Cộng Sản vẫn ra rả hát những đĩa hát cũ là “chính sách 12 điểm hòa hợp hòa giải của cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng miền Nam”, một công cụ chính trị và quân sự của Hà Nội. Khi phải nói tới hòa hợp hòa giải dân tộc trong bối cảnh máu lửa, giết chóc tàn bạo như trên, vị thế của các ông Nguyễn Hữu Thọ và Huỳnh Tấn Phát lúc đó cũng giống như vị thế của ông Võ Văn Kiệt bây giờ. Chỉ có khác là hiện tại, ông Võ Văn Kiệt không còn chức và vấn đề ông đưa ra vào đúng dịp chính quyền Cộng Sản Hà Nội xuống tay đàn áp những người không cùng tiếng nói và quan điểm giống chính phủ và đảng Cộng Sản, giữa lúc hồ sơ nhân quyền của Hà Nội ngày một dày thêm.

Dư luận quốc tế bày tỏ sự ngạc nhiên là đúng lúc người Cộng Sản cần phải hòa dịu để cải thiện bộ mặt dân chủ, nhân quyền của họ thì họ lại gia tăng việc đàn áp những tiếng nói đối lập. Nhưng cộng đồng Việt Nam thì không ngạc nhiên. Sau 32 năm, họ đã trưởng thành, đã nhìn thấy được cái thật, điều giả, đâu là chính, đâu là tà. Nhiều đồng hương khi được hỏi đã bày tỏ một ý kiến rất xác đáng: ông Võ Văn Kiệt cũng như các ông thủ tướng Cộng Sản khác, họ không dại gì hòa hợp hòa giải với đối thủ khi họ còn nắm quyền, huống hồ với các nạn nhân Cộng Sản. Ðồng hương trong nước thì mỉa mai: “Các ông đầu sỏ Cộng Sản chỉ thích hòa giải với người Việt hải ngoại chứ không muốn hòa giải với dân đen trong nước. Lý do dễ hiểu: họ thích khối tiền gần 4 tỷ mà hàng năm những người Việt hải ngoại gởi về cho gia đình nay trở thành một thứ con tin trong tay nhà cầm quyền Việt Nam Cộng Sản”.

Cuối cùng đài VNCR nhận định rằng, những điều kiện khách quan, chủ quan và bối cảnh trong nước chưa đủ chín mùi để đặt vấn đề hòa hợp hòa giải. Xin đừng vì một ít quyền lợi nhỏ nhen mà đứng ra làm môi giới cho việc giải quyết một vấn đề lớn lao như vậy của đất nước trong lúc mà Việt Nam còn thiếu tự do, dân chủ và nhân quyền, bởi vì làm như thế chỉ thêm gây chia rẽ trong cộng đồng này mà thôi.

http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=61768&z=12

No comments: